Dịch Giản nghe đến mấy cái này, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt, nhìn Chung Tình.
Ánh mắt của anh, cùng ánh mắt của cô, đụng vào nhau.
Ở một giây kia, Chung Tình cảm giác mình đang tồn tại một thế giới khác trong cơ thể mình.
Trong cuộc sống, cũng cách xa như vậy.
Một loại cảm giác bị áp bách, vô hình bao phủ mình.
Ánh mắt của anh, rất đẹp, rất hoàn mỹ.
Nhưng là, bên trong lại mang theo vài phần cười nhạo.
Anh tự nhiên đứng dậy, hướng cô đi tới.
Vẻ mặt vẫn lãnh đạm, tuy nhiên không che dấu được toàn thân tản ra một loại cảm giác thanh tao.
Anh đi tới trước mặt cô, cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng chưa bao giờ nghe được lúc bình thường "Cảm ơn."
Anh chỉ cho cô hai chữ.
Cám ơn!
Chung Tình không khỏi cảm thấy lo lắng.
Anh hiểu được ý của cô, hay không hiểu được ý của cô?
Nếu như là không hiểu được, như vậy, anh có thể sẽ cho là cô là quan tâm anh, chỉ đơn thuần cám ơn!
Nếu như hiểu được, như vậy, anh nói cám ơn, có phải hay không là tức giận...
Chung Tình nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thiếu tướng khách khí, đây là trách nhiệm của Chung Tình."
Dịch Giản không lên tiếng, tư thái thanh nhã đứng lên, trầm mặc nhìn cô.
Anh biết, cô tìm đến anh, là vì đứa bé.... Nhưng là, hiện tại cô nói những câu sắp đặt rất kín đáo, không biết thế nào, đáy lòng của anh, lại là có mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116749/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.