Chỉ nghe được một tiếng âm thanh rạn nứt, lập tức cảm thấy cổ tay của mình bị một người nào đó nắm lấy, bị một luồng khí lực lôi kéo, cô liền ngã vào trong một vòm ngực.
Chung Tình theo bản năng muốn kêu thành tiếng, cô cho rằng là tiểu thiếu gia, thế nhưng người kia lại đưa tay ra, che miệng cô lại, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh: "Đừng nhúc nhích!"
Vẻ mặt Chung Tình trong nháy mắt kinh ngạc.
Trừng hai mắt, không nhúc nhích.
Mà cái tay kia, không có buông khỏi miệng cô.
Ở bên trong hơi thở của cô, có mùi vị dễ ngửi mà cũng nhẹ nhàng khoan khoái.......... Giống như đã ngữi qua ở đâu đó...........
Sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy cô cùng thoải mái.
Thậm chí, còn mang theo vài phần mềm mại mê hoặc.
Tâm Chung Tình cũng dần dần bình tĩnh hơn, ngoan ngoãn đứng ở trong lòng người này, lẳng lặng nghe tiếng bước chân đang đang truyền tới từ bên trong rừng cây —————— đó là âm thanh của tiểu thiếu gia đang tìm kiếm cô.
Chung Tình điều chỉnh hô hấp, cô mơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn của người đàn ông ở phía sau mình, mặt của cô cũng từng chút một đỏ lên, trong nháy mắt đó, cô giống như đang nghe được âm thanh êm tai nhất thế giới, một ca khúc triền miên mà đau khổ..........
Hồi lâu, Dịch Hân giống như đã thiếu kiên nhẫn, xoay người hùng hổ rời đi.
Đến khi bước chân của Dịch Hân không còn vang lên nữa, bàn tay mềm mại che miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116612/chuong-38.html