“Cậu nhỏ, cậu coi như là dỗ cháu được không? Cậu nói xong cháu sẽ ngoan ngoãn đi xuống.”
Sầm Hoan nói khẽ, trong bóng đêm, vẻ mặt cô có phần mơ hồ, nhưng vệt sáng lấp lánh vụt qua trong đôi mắt kia lại chói mắt như vậy.
Hoắc Đình Đông nhìn cô không chớp mắt, ý thức được cô thật sự đang đùa mình, sắc mặt càng thêm nặng nề và u ám.
“Cháu thích nhảy thì nhảy đi.” Anh lạnh nhạt mở miệng, buông nắm tay đang nắm chặt ra, quay người đi trong cái nhìn chăm chú của cô.
“Cậu ơi, đau quá… á.”
Âm thanh truyền đến từ phía sau xen lẫn đau đớn, Hoắc Đình Đông đột nhiên đứng khựng lại, quay đầu thấy Sầm Hoan ngồi vắt vẻo trên tường cao với tư thế kỳ quặc, không biết là tại sao, vẻ mặt nhăn nhíu hết cả.
“Chân cháu bị chuột rút…” Sầm Hoan nói với chất giọng đáng thương, cơ thể không khống chế được lắc lư, trọng tâm cơ thể ngửa ra phía sau.
Hoắc Đình Đông giật nảy mình, không quan tâm là cô lừa gạt mình hay không nữa, nhanh chóng xông tới, cánh tay dài giữ eo của cô, bế cô từ trên tường cao xuống.
Hai tay Sầm Hoan vừa có được tự do là lập tức cúi người xoa bàn chân vẫn đang chuột rút, không chú ý tới vẻ sợ hãi chợt lóe lên trên gương mặt Hoắc Đình Đông.
Thật ra thì ít nhiều gì anh vẫn quan tâm cô đúng không? Nếu không thì sẽ không sợ đến mức này.
“Cậu nhỏ, lúc nãy cậu đã đồng ý với cháu là sẽ ở lại đây, thế nên cậu đừng đi.” Cô giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/364874/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.