Sầm Hoan vừa bò dậy khỏi sofa, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Cô nâng mắt nhìn vào đôi mắt đen tràn đầy lạnh lùng kia, khẽ lắc đầu: “Cháu đã nói chuyện của cháu không cần cậu quan tâm.”
“Cậu không muốn quan tâm, nhưng cháu có thể thương bản thân mình một chút, đừng để mẹ cháu lo lắng cho cháu nữa được không?”
Lại bởi vì mẹ cô!
Tâm tư Sầm Hoan bấn loạn: “Cháu có thương bản thân mình hay không cũng đâu liên quan gì đến cậu, cậu cũng đâu phải là gì của cháu, dựa vào đâu là lo nhiều chuyện của cháu như vậy?”
“Cháu nói lại một lần cậu đâu phải là gì của cháu thử xem?” Hoắc Đình Đông ép sát cô, sắc mặt u ám, giọng điệu pha lẫn hơi thở nguy hiểm.
Hô hấp của Sầm Hoan nghẹn lại, dừng một lúc, không cam lòng mà nhỏ giọng thì thầm: “Lúc đầu là do cậu hận không thể vạch rõ ràng quan hệ với cháu, nên cháu đã không chọc vào cậu như cậu mong muốn nữa, bây giờ cậu như vậy rốt cuộc là muốn cháu phải làm như thế nào?”
Hoắc Đình Đông giống như không nghe thấy lời lẩm bẩm của cô, chỉ nói: “Ngày mai dọn ra ngoài, hoặc là trở về nhà tổ ở, hoặc là ở lại đây.”
Ở lại đây?
Sầm Hoan sững người nhìn anh, không chắc chắn, nói: “Ở lại đây ý là ở chung với cậu sao?” Cô không nghe nhầm chứ? Có chuyện tốt như vậy sao?
“Cháu dọn đến đây, cậu sẽ về nhà tổ ở.”
Thì ra là vậy. Sầm Hoan nở nụ cười tự giễu. Biết ngay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/364869/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.