Có người quen tự nhiên miễn được rất nhiều khâu vặt vãnh không cần thiết, Sầm Hoan rất nhanh đã kiểm tra xong, kết quả kiểm tra cho thấy chẳng qua chỉ là tổn thương hệ thống mô mềm, chỉ cần uống một số loại thuốc giảm nóng lưu thông máu và chống tụ máu là được, ngay cả truyền nước biển cũng không dùng móc treo. Mà vùng máu bầm kia lại cần một khoảng thời gian khá dài mới có thể tan bớt.
"Cháu ở đây chờ cậu, cậu đi qua chỗ anh cả đã." Hoắc Đình Đông đặt Sầm Hoan ở ghế mềm của phòng làm việc riêng của Vệ Lăng Phong, sau đó cầm lấy túi tài liệu kia nói.
Sầm Hoan gật đầu.
Đợi anh đi rồi, Vệ Lăng Phong đặt chiếc ghế dựa cách bàn làm việc, ngồi xuống ở phía đối diện cô, ý cười trên mặt không hề giảm đi.
"Thảo luận trước nhé, tôi trực tiếp gọi thẳng tên cháu hay là giống như Đình Đông gọi cháu là cháu gái?"
Sầm Hoan nhíu mày, nhếch khóe miệng nói: "Cậu ấy đều gọi cả họ và tên của tôi." Cháu gái? Chậc, anh hét lên thì cô cũng không dám trả lời.
"Lại nói tiếp, vừa nãy khi ở sảnh lớn tôi liếc mắt nhìn thấy Đình Đông ôm một người phụ nữ vào đây, tôi còn tưởng đó là trợ lý của cậu ta, đến gần rồi mới nhìn rõ là cháu."
Sầm Hoan nhớ tới cảnh tượng buổi trưa, nói: "Julie bị cậu ấy mắng đi rồi."
"Mắng?" Hiển nhiên là thấy không thể tưởng tượng nổi với chữ này, Vệ Lăng Phong nhướng mày kinh ngạc. Rồi lập tức cười: "Mắng như thế nào?"
Sầm Hoan suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/364839/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.