Sầm Hoan sững sờ một hồi, mới quay lại, thấy Hoắc Đình Đông đã mở hộp bánh ngọt, cầm bánh mì trong hộp lên cắn một cái. Sau đó sắc mặt anh tái mét, lập tức ném bánh mì lại vào hộp, nhìn dáng vẻ giống như anh đã ăn phải chất độc vậy.
“Đây là cái gì!”
Sầm Hoan nhìn bánh bị anh cắn rồi ném trở về, trong lòng đau đến chảy máu.
“Đây là món bánh mousse sầu riêng yêu thích của cháu.” Lúc cô mua nó đã là cái cuối cùng, nhưng không ngờ nó lại bị lãng phí như thế này, thật đáng giận mà!
"Cậu ghét mùi sầu riêng."
"..." Cháu không mua cho cậu.
“Một tiếng nữa cậu có cuộc họp. Đi mua đồ ăn cho cậu đi.” Bỏ qua khuôn mặt nhỏ buồn bã, Hoắc Đình Đông lạnh lùng ra lệnh, tập trung vào tài liệu một lần nữa, nhìn dáng vẻ anh như thể đừng đến gần mình vậy.
Sầm Hoan liếc nhìn chiếc bánh mì đang thiếu một miếng trong hộp bánh ngọt, bụng cồn cào vì đói.
Cô liếm môi hỏi: “Cậu ơi, cậu không ăn cái này à?”
Không có tiếng đáp lại.
Cô bĩu môi, bí mật di chuyển qua, liếc nhìn sơ qua người đàn ông một lần nữa, thấy anh có vẻ không để ý, cô đưa tay về phía hộp bánh ngọt, nhanh chóng cầm lấy bánh mì rồi bước nhanh ra cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hoắc Đình Đông nhìn lên hộp bánh ngọt trống rỗng, cảm thấy hơi bất lực - trong lời nói và việc làm của cô gái đó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Đúng như anh đang suy nghĩ, cánh cửa lại mở ra, một cái đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/364836/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.