Ở một đầu hành lang, Hoắc Đình Đông nhìn thấy Sầm Hoan quay lưng về phía anh nằm bò lên trên tay vịn trước cửa sổ kính hé mở đang nghe điện thoại.
“... Tôi thực sự nghi ngờ rằng cậu ấy là kẻ thù của tôi, không phải là cậu nhỏ, nếu không cậu ấy sẽ không trông coi tôi gắt gao như một phạm nhân như thế rồi... Tôi cũng muốn đi chứ, nhưng tôi không thể đi được. Tôi bây giờ chắp thêm cánh cũng không thoát được, bởi vì hở ra là cậu ấy lại lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi...”
Sầm Hoan càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì sau lưng truyền đến một bầu không khí lạnh lẽo bức bách.
Cô run rẩy cầm điện thoại và từ từ quay người lại.
Quả nhiên, người cậu điển trai của cô đứng sau lưng cô với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
“A lô? Hoan Hoan, rốt cuộc buổi tối cậu có đến không?” Người ở đầu dây bên kia không nghe thấy giọng của Sầm Hoan nữa nên kéo dài âm thanh hỏi.
Sầm Hoan lập tức cúp điện thoại, hai tay giấu ở phía sau nhìn Hoắc Đình Đông.
“Đưa điện thoại đây.” Hoắc Đình Đông đưa tay ra.
Sầm Hoan sững sờ: “Để làm gì?” Không lẽ anh đã nghe thấy ban nãy cô nói xấu anh, vậy nên mới muốn tịch thu di động của cô sao?
Hoắc Đình Đông im lặng, vẫn duy trì động tác vươn tay ra.
Sầm Hoan cau mày, chậm rãi để tay từ phía sau lên, đặt điện thoại vào lòng bàn tay rộng lớn đó.
Hoắc Đình Đông thu tay lại, dùng ngón tay cái ấn vào một dãy số trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/364821/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.