Khi Sầm Hoan từ phòng ngủ của con gái mình đi ra, cô nhìn thấy Liễu Như Lam đang đứng trước tủ TV, sững sờ nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Cô theo bản năng muốn chạy tới che đi bức ảnh, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Cho dù cô có giấu nó đi thì đã sao? Có một số chuyện, cô không thể giả vờ như không nhìn thấy gì lừa gạt người khác, huống hồ chi Liễu Như Lam đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, cho nên cô có giấu diếm cũng vô dụng.
Cô rót một tách trà cho Liễu Như Lam rồi đặt nó lên bàn cà phê, sau đó im lặng đứng đó.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Liễu Như Lam mới quay đầu lại, Sầm Hoan thấy sắc mặt của bà ấy vô cùng khó coi, hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm, vốn tưởng rằng bà ấy sẽ xông tới cho cô vài cái tát, nhưng bà ấy lại không làm gì cả, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy rùng mình.
“Hai đứa đã ở bên nhau được bao lâu rồi?”
Sầm Hoan không chắc liệu bà ấy đang hỏi cô đã sống với cậu nhỏ được bao lâu rồi hay là đã phát sinh tình cảm nam nữ được bao lâu rồi, đang do dự thì Liễu Như Lam lại nói: “Bình thường khi nào Đình Đông trở về?”
Sầm Hoan sửng sờ - bà ấy không biết rằng cậu nhỏ không ở trong nước sao?
“Nếu như những chuyện đáng hổ thẹn này đã xảy ra rồi, cho dù bà rất hận cháu nhưng bà vẫn phải tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882174/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.