“Sầm Hoan.”
Vừa xuống xe taxi, cô nghe thấy có người gọi mình, Sầm Hoan nhìn sang, trong bóng đêm, một bóng người cao lớn đang đi về phía cô, khi đến gần hơn, cô mới nhìn rõ rằng người đến vậy mà lại là Lương Hựu Tây lúc ban ngày mới đụng mặt ở bệnh viện gần đó.
Nhưng làm thế nào anh ta lại xuất hiện gần nhà cô?
“Lúc tôi đến phòng khoa của cô tìm cô, nghe y tá nói cô vừa đi khỏi, nhưng khi tôi đuổi theo ra ngoài, thì cô đã lên xe taxi rồi, cho nên tôi chỉ có thể đi theo xe taxi thẳng một mạch đến đây.”
Sầm Hoan hơi ngạc nhiên: “Anh cố ý đến tìm tôi à?”
Lương Hựu Tây gật đầu: “Cô có thời gian nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
“Tôi phải quay về nhà với con gái của tôi.”
“Ở với con gái?”
Lương Hựu Tây nhướng mày, như thể đang mỉm cười: “Đi cùng với anh ta đúng không?”
Sầm Hoan nghe ra được trong lời nói của anh ta mang theo sự giễu cợt, cũng không giải thích, chỉ nói: “Lương Hựu Tây, tôi không muốn làm tổn thương anh, cho nên sau này anh đừng tới tìm tới tôi nữa.”
“Hóa ra tôi khiến cô phiền đến mức thậm chí cô còn không thèm nhìn tôi một cái?” “...Tôi không có ý đó.” Sầm Hoan có chút bất lực thở dài: “Nói thật, tôi không thể đáp lại tình cảm của anh. Sự hy sinh của anh đối với tôi mà nói không phải là hạnh phúc, mà là một gánh nặng. Nếu anh muốn tôi sống tốt, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882169/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.