Ngoại trừ đi làm, thời gian còn lại của Sầm Hoan đều dành hết cho con gái hoặc Hoắc Đình Đông, thỉnh thoảng rút thời gian cùng anh đưa con gái về nhà thăm bố mẹ, giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, cuộc sống thân mật thế này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, cũng càng thêm trân trọng tất cả những gì mình đang có.
Sắp bước vào hạ tuần tháng mười hai, nhiệt độ bỗng chốc chuyển lạnh, mỗi buổi sáng đều tỉnh lại trong lòng anh, Sầm Hoan luôn cảm thấy thoải mái đến không muốn nhúc nhích, thật muốn cứ được anh ôm như vậy cả đời.
“Anh phải đi Ý một chuyến, có thể bốn năm ngày mới về.”
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà đưa cô đi làm, Hoắc Đình Đông mới nói với cô.
Sầm Hoan vừa nghe thấy thì tim bị trống mất một góc: “Hôm nay đi luôn à?”
“Ừ, một tiếng nữa đi.”
“Vậy sao tối hôm qua anh không nói?” Giọng điệu của Sầm Hoan oán trách, trách anh mới sáng sớm đã làm hỏng tâm trạng tốt của cô.
Hoắc Đình Đông liếc xéo cô gái nhỏ đang xụ mặt, nở nụ cười nhạt: “Tối qua nói chẳng lẽ em sẽ thưởng cho anh thêm một lần sao?”
“…”
“Sáng hôm nay anh mới quyết định đột xuất, đi về ít nhất cũng phải bốn năm ngày.”
Sầm Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời anh.
Lúc đến đèn đỏ, Hoắc Đình Đông dừng lại, xoay người cô qua đối diện với mình.
“Không nỡ rời xa anh như vậy sao? Anh làm xong việc sẽ về ngay, sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882167/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.