Trong một tháng thì được nghỉ đến cả nửa tháng, Sầm Hoan cảm thấy rất xấu hổ vậy nên cô đã tự động hủy bỏ việc nghỉ không tăng ca, thậm chí Hồ Nhậm Hải còn bảo cô đến phòng khám bệnh cả một tuần, cô cũng hết lòng đồng ý.
Khi gặp Lương Triệu Bắc ở sảnh phòng khám, cứ tưởng rằng anh ta sẽ quấy rầy và liên tục hỏi han, nhưng lần này anh ta chỉ gật đầu, mỉm cười chào hỏi rồi rời đi.
Khi Sầm Hoan nghĩ đến Lương Hựu Tây, trong lòng cảm thấy hơi buồn không lý do.
Ngày đó anh ta chất vấn cô là máu lạnh, nhưng thật ra cô cũng không muốn làm gì khác khiến anh ta lầm tưởng cô có tình cảm với anh ta, rồi càng lún sâu vào lầm tưởng đó. Trên đời này không có gì có thể khiến người ta đau lòng hơn là cảm giác có tình cảm nhưng không có được người, cô không quan tâm đến anh ta, cũng là vì muốn tốt cho anh ta thôi.
Một buổi sáng trôi qua, bệnh nhân cũng không nhiều, đến bữa trưa, cô sợ gặp phải Lương Hựu Tây trong nhà ăn của nhân viên, hai người sẽ rất khó xử, vậy nên cô đã tùy tiện ăn ít đồ vặt ở quán ăn nhỏ bên cạnh bệnh viện.
Khi trở lại phòng khám bệnh ở bệnh viện của mình, cô thoáng thấy một người phụ nữ trung niên nửa ngồi xổm ở hành lang, ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn là biết ngay là một phụ nữ quý phái. Bà ấy một tay che bụng, một tay chống lên tường, tuy không nhìn rõ mặt nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882163/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.