Sầm Hoan nheo mắt nhìn anh: “Theo thời gian lên máy bay mà tối qua anh đã nói, anh hẳn là đã đến lúc hơn mười giờ sáng.” Anh nói ngay khi xuống máy bay sẽ đến tìm cô, sau đó lại đến đây, không phải là buổi tối anh mới đến sao?
“Thủ tục lên máy bay bị trì hoãn do có việc đột xuất, hơn sáu giờ tối anh mới đến.”
Có việc đột xuất?
Sầm Hoan nhớ đến giọng nữ hờn dỗi mà cô nghe thấy tối qua ở đầu dây bên kia của anh, ngực chua xót: “Khẩn cấp đối phó với phụ nữa sao? Ha.”
Động tác của Hoắc Đình Đông dừng lại, anh quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm biểu cảm buồn bực của cô, con ngươi đen chợt lóe lên: “Em nghe thấy?”
Sầm Hoan thấy anh thừa nhận thì không giấu diếm nữa, cô tức giận đoạt lấy cái chén trong tay anh rồi nhét vào trong túi không cho anh ăn.
Hoắc Đình Đông liếm môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cô.
“Đó là em gái của một người bạn, cô ta một hai muốn theo anh trở về, anh chỉ có thể đối phó với cô ta trước.”
“Em gái của một người bạn?” Sầm Hoang nghi ngờ, giọng nói chua xót: “Đã gọi anh thân thiết đến như vậy rồi, chắc là yêu anh đến chết đi sống lại đúng không?”
“Cô ta có yêu anh hay không không quan trọng.”
“Hừ, nếu như không phải anh nói cho cô ta biết hành trình của anh, cô ta sẽ đuổi theo anh chặt như vậy chắc?”
“Cô ta biết được hành trình của anh từ miệng anh trai cô ta, sau đó cô ta bay từ Ý đến London, Julie, em hẳn là vẫn còn nhớ cô ta chứ?”
Cơ thể của Sầm Hoan bỗng nhiên run lên, không phải vì cái tên Julie trong miệng anh, mà là vì hai chữ London.
Cô chỉ lo tức giận vì bên cạnh anh có người phụ nữ khác, mà lại quên mất chuyến đi của anh là bay đến London.
Cô nhớ đến Tần Qua tắt máy không cách nào liên lạc, và dự cảm không tốt hiện lên trong lòng, sự sợ hãi vô cùng tự nhiên nổi lên.
Thấy cô đột nhiên im lặng, Hoắc Đình Đông cũng không lên tiếng, chỉ ôm lấy cô, anh nhìn con gái đang ngủ trên giường, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác mềm mại đang lan tràn ra ngoài.
“Cậu nhỏ.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng lọt vào tai, anh nhìn lại.
Sầm Hoan khẽ cắn môi, giãy dụa một lúc vẫn nhịn không được mở miệng: “Lần này anh… Bay đến quốc gia nào?”
Hoắc Đình Đông nhìn nhìn cô, từ giọng điệu cô hỏi và biểu cảm thấp thỏm lo âu của cô thì anh đã nhìn được manh mối: “Em biết?”
Sầm Hoan ngạc nhiên, ý của anh khi hỏi như vậy là thừa nhận anh đã đi London?
“Tại sao?” Cô hỏi anh, đôi mắt đẹp dấy lên một ngọn lửa: “Có phải anh đi tìm Tần Qua không? Anh đã làm gì anh ta? Tại sao anh ta lại tắt máy?”
Nhìn cô quan tâm đến một người đàn ông khác ngoại trừ anh như vậy, Hoắc Đình Đông có hơi không vui: “Em nghĩ anh sẽ làm gì cậu ta? Anh đến London là vì việc…”
“Công tác sao?” Sầm Hoan châm chọc cười: “Mẹ anh nói nhà họ Hoắc cũng không mở rộng kinh doanh ở London, anh tìm cớ qua loa có lệ như vậy sợ là không gạt được em.”
“Anh không nói là vì công việc.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, thở dài, lấy chiếc điện thoại di động của anh từ trong túi ra, bấm đến một số trong đó: “Đây là bạn của anh ở London, anh quen biết ở Ý, lần này cậu ấy xảy ra chuyện nên anh đã đến thăm, nếu không em có thể gọi điện thoại cho cậu ấy để đối chất, về phần Tần Qua vì sao tắt máy, nếu em không biết, vậy anh càng không biết.”
Sầm Hoan nghe anh nói nghiêm túc như vậy, biểu cảm cũng không hề bối rối, nhưng cô vẫn có hơi bán tín bán nghi.
“Anh ta là bạn bè của anh, đương nhiên anh ta sẽ giúp anh nói chuyện, ai biết hai người đã thông đồng với nhau từ trước để lừa gạt em hay không?”
“Sầm Hoan, em nghĩ anh như vậy?”
Giọng điệu lạnh nhạt của anh dường như xen lẫn sự thất vọng, khiến Sầm Hoan hoài nghi có phải bản thân đã trách lầm anh hay không.
“Chờ đến lúc kết nối được với Tần Qua, em có thể tự mình hỏi anh ta, anh có đi tìm anh ta hay không.”
Sầm Hoan thầm nghĩ Tần Qua tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô, nếu anh dám nói như vậy, vậy có lẽ anh thật sự chưa từng đi tìm Tần Qua.
Chỉ là trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an.
“Ngược lại là em, khẩn trương vì anh đi tìm Tần Qua như vậy, có phải lần đó em đã lừa anh không?” Anh đột nhiên thốt lên một câu.
Sầm Hoan đoán anh đang nói đến nguồn gốc xuất hiện của con gái cô, vì vậy cô không khỏi chột dạ mở mắt, không được tự nhiên nói không.
Hoắc Đình Đông nắm cằm cô để cô nhìn anh: “Thật sự không có sao?”
“Không có.” Sầm Hoan cắn môi, bị anh chăm chú nhìn như vậy, tim cô đập thình thịch, nhanh đến không chịu nổi.
"Nếu không hề lừa gạt, vậy tại sao vừa rồi em không dám nhìn vào mắt anh, hai mắt không ngừng chớp?”
Khóe miệng Sầm Hoan giật giật, miễn cưỡng cười: “Mắt của em có hơi không thoải mái.”
“Thật không?” Anh tới gần cô, kéo gần khoảng cách hai khuôn mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười như không cười.
Sầm Hoan chạm đến đáy mắt sâu thẳm như nước hồ của anh, gương mặt đỏ bừng, hai tay luống cuống túm lấy nút áo sơ mi của anh, đầu óc cô trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
“Rất thú vị sao?” Anh đột nhiên lên tiếng.
Sầm Hoan ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không kịp phản ứng.
“Anh nói cái này.” Anh chỉ vào nút áo sơ mi cô đang nắm: “Mẹ con hai người đều thích chơi, có phải là rất thú vị không?”
Tay Sầm Hoan cứng đờ, cô lập tức quẫn bách vội vàng buông tay.
Hoắc Đình Đông cười một tiếng, ôm lấy cô thở dài khó hiểu.
Sầm Hoan ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, nương theo ánh mắt của anh nhìn con gái trên giường, hai tay bất giác vòng quanh eo anh, nhớ đến câu nói vừa rồi anh nói với con gái “Ông thích mẹ cháu”, cũng không biết, lúc ấy anh có nói là thật lòng không, hay đơn giản là lừa gạt con gái cô?
“Anh càng nhìn con bé thì càng cảm thấy con bé giống một người.” Trên đỉnh đầu hạ xuống âm thanh trầm thấp.
Sầm Hoan còn đang rối rắm câu nói kia là thật hay giả, không thèm để ý anh nói cái gì, chỉ thuận miệng nói: “Con gái của em đương nhiên giống em.”
“Phải không? Nhưng tại sao anh càng nhìn càng thấy giống anh?”
Như cảnh tỉnh, Sầm Hoan lập tức hoàn hồn, trừng mắt nhìn người đàn ông vô cùng bình tĩnh, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh, anh hoa mắt phải không? Làm sao con gái em có thể… Giống anh chứ?”
“Căng thẳng như vậy làm gì? Chưa từng nghe nói cháu ngoại giống cậu sao?” Hoắc Đình Đông không chút để ý lên tiếng.
Sầm Hoan nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn nói: “Cháu ngoại giống cậu chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, anh thật sự tin sao? Huống chi anh cũng là ông cậu của con bé, ngay cả em cũng không giống anh, anh còn có thể nhìn ra con bé giống anh?”
“Nghe như em có vẻ đang tiếc vì không giống anh?”
“Em mới không muốn giống anh đâu.” Sầm Hoan trừng mắt nhìn anh, giãy dụa muốn đứng lên từ trên đùi anh.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lát.” Anh vuốt mái tóc của cô, nhẹ nhàng mở miệng.
“Nơi này là bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người nhìn thấy, đến lúc đó anh giải thích như thế nào?”
Hoắc Đình Đông hừ nhẹ: “Nếu đã quan tâm người khác nghĩ gì về em, vậy sao lúc trước phải sinh con bé ra?”
Giọng điệu anh nói chuyện khiến Sầm Hoan cảm thấy dường như anh biết điều gì đó, cô vừa định hỏi đã nghe anh nói: “Sau này có anh, em đừng chôn hết mọi chuyện trong lòng rồi một mình chịu đựng, em như vậy, lỡ như con bé bị bệnh thì làm sao bây giờ?”
Trong lòng Sầm Hoan run lên, cô khẽ ngửa đầu nhìn anh, rốt cục cũng nhịn không được hỏi ra một câu đã tích tụ trong lòng rất lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]