Chương trước
Chương sau
Khám bệnh ba ngày liên tục khiến Sầm Hoan mệt đến muốn chửi.

Không ngờ lượng công việc của bác sĩ phòng khám còn nhiều hơn bác sĩ bệnh viện nhiều, bệnh nhân vô cùng đông.

Sau khi kết thúc ngày cuối cùng ở phòng khám, khi đi ra khỏi bệnh viện, Sầm Hoan nhớ ra tủ lạnh trong nhà đã trống rỗng không còn gì, vì vậy cô bắt xe đến thẳng siêu thị mua đồ.

Lúc đi ngang qua khu thịt tươi sống, cô dừng một lúc, nghĩ đến người nào đó lần nào cũng ăn chay theo cô, anh là một người không có thịt thì không vui, đúng là đã làm khó anh rồi.

Sau khi chọn một ít thịt và vài thứ khác, lúc đến quầy thu ngân thanh toán, Sầm Hoan mới nhớ ra sáng hôm qua anh có nói buổi tối mấy hôm nay sẽ không có thời gian qua bên cô, cô định bỏ lại mấy món mua cho anh, nhưng nhân viên thu ngân đã nhanh tay nhanh chân mà bỏ hết đồ của cô vào trong túi cả rồi.

Sầm Hoan xách hai túi nặng trịch ra khỏi siêu thị, trong đầu cô hiện lên một vài chuyện lộn xộn, tâm sự nặng nề viết rõ trên mặt, trái tim như cũng trở nên nặng trịch theo, dáng vẻ tinh thần bất an, đến lúc đụng vào người ta cũng hơi ngơ ngác.

“Xin lỗi, cô gái, tôi đang vội, cô tự dọn đồ nhé, đồ rớt hỏng tôi sẽ đền.” Một quý bà khoảng hơn năm mươi tuổi rút vài tờ tiền màu đỏ từ trong túi xách ra, cũng không nhìn kỹ đã đưa cho Sầm Hoan, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Sầm Hoan liếc nhìn đồ đạc đang rơi tán loạn dưới đất, lắc đầu: “Không cần đâu.”

Quý bà hơi ngạc nhiên, thu lại ánh mắt, sau khi nhìn thấy rõ Sầm Hoan, sắc mặt bà ta kinh ngạc: “Ty Nam?”

Sầm Hoan tưởng bà ta gọi người khác, nên nhìn ra sau, quý bà đột nhiên nắm lấy tay cô: “Ty Nam, con trở về khi nào vậy? Sao không liên lạc với dì?”

Sầm Hoan ngẩn ra, sau đó lập tức gạt tay bà ta ra.

“Bà nhận nhầm người rồi? Tôi không phải là Tư Nam gì đó.”

Quý bà cũng ngẩn ra một lúc, ánh mắt quan sát kỹ Sầm Hoan từ trên xuống dưới, tự nói với bản thân: “Quả thật rất giống Ty Nam, mặc dù hai người trông rất giống, nhưng mắt của Ty Nam không phải màu đen, xem ra thật sự là mình đã nhận nhầm người rồi.”

“Thật ngại quá.” Bà ta cười xin lỗi, sau đó lại nhớ ra gì đó, nụ cười trên mặt bị sự lo âu thay thế. Bà ta thấy Sầm Hoan không nhận tiền của mình, cũng không kiên trì, nói câu xin lỗi rồi gấp gáp rời đi.

Sầm Hoan thu dọn đồ xong về đến nhà, nấu vài món trước, sau đó tắm rửa rồi làm ổ trên sofa phòng khách gọi điện thoại cho con gái.

“Buổi chiều con bé chơi hăng quá, mới bảy giờ đã ngủ rồi, để mai mẹ bảo nó gọi cho con.” Hoắc Tĩnh Văn ở bên kia điện thoại nói.

“Hôm nay con bé không khóc nữa chứ?”

“Sao mà không khóc được? Con bé mới bao nhiêu tuổi? Đánh nhau với con trai sáu bảy tuổi nhà người ta, sau đó khóc nhè, giọng lại lớn, bố con nói nhóc con này mà khóc một cái, đến mái nhà của chúng ta cũng rung luôn.”

“Đánh nhau?” Sầm Hoan nghe thấy thì giật mình: “Tại sao con bé lại đánh nhau với người ta?”

“Còn không phải là tại con sao? Con sinh nó ra lại không cho nó một người bố, người khác hỏi bố nó đâu, nó nói nó không có bố, thế là thằng bé kia nói nó là con hoang không có ai cần, con bé tức quá nên đánh nhau với người ta.” Hoắc Tĩnh Văn nói rồi thở dài: “Hoan Hoan, không phải mẹ ép con tìm đàn ông để kết hôn, nhưng mà con thật sự nên nghĩ cho nhóc con, chẳng lẽ con hy vọng sau này con bé cứ mãi bị người ta cười nhạo như vậy sao?”

Lời của mẹ giống như một cây kim đâm vào trong tim Sầm Hoan, khiến cô khó chịu đến không mở miệng được.

“Mẹ hay nghe con bé nhắc đến một chú, người đàn ông đó là ai? Mẹ nhìn ra được con bé rất thích người đó, nếu đã như vậy, tại sao con không dứt khoát ở bên người đó luôn đi?”

Sầm Hoan khó chịu nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Mẹ, con đã nợ cậu ấy quá nhiều rồi, con không muốn huỷ hoại cậu ấy.”

Tần Qua xứng đáng có được một người phụ nữ và tình yêu đẹp đẽ hơn, chứ không phải là cô.

“Cậu nhỏ của con biết con có con gái, có phải là rất tức giận không?”



Sầm Hoan nhớ đến tối hôm đó, cô bị cậu nhỏ dùng đủ mọi cách để giày vò đến chết đi sống lại, cả người bỗng nhiên cảm thấy khô nóng, buồn bực đáp một tiếng. Sợ mẹ lại hỏi đến chuyện của cậu nhỏ, cô nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Sầm Hoan nghịch điện thoại, nhớ đến đám y tá nhỏ trong bệnh viện khi nhìn thấy điện thoại của cô thì ngưỡng mộ đến tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài, khoé môi cô bất giác từ từ cong thành nụ cười.

Trước kia cô vẫn không hề biết rằng vòng kim cương trên ốp lưng của điện thoại này là thật, trong lúc gấp gáp cô còn mấy lần bỏ quên trong phòng họp của khoa.

Sầm Hoan lật điện thoại nhìn chữ viết tắt của tên mình trên ốp điện thoại, nhớ đến câu mẹ nói rằng trước giờ cậu nhỏ rất thương cô, trong lòng cô khẽ hừ một tiếng. Tốn hơn một triệu để mua cho cô một cái điện thoại thế này, cách mà người đàn ông đó thương cô thật khiến người ta hơi không chịu nổi.

Có lẽ là đã quen với việc anh đột nhiên xuất hiện, lần này hai ngày không nhìn thấy anh, Sầm Hoan luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.

Đặc biệt là ga giường lạnh lẽo trước khi ngủ luôn khiến cô nhớ đến vòng ôm ấm áp của anh.

Trong lòng nhớ đến anh, ngón tay vô thức ấn vào số của anh, tiếng chuông vang lên mấy tiếng cô mới phản ứng được bản thân mình đang làm gì, vội vàng nhanh tay nhanh chân ấn nút cúp máy, rồi lại bịt tai trộm chuông mà nhét điện thoại dưới gối để giấu đi.

Lúc tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhảy lên khỏi sofa giống như bị điện giật, gõ vào đầu mình, nghe cũng không phải mà không nghe cũng không phải, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ra.

Quả nhiên cuộc điện thoại là do Hoắc Đình Đông gọi lại.

Sầm Hoan ão não ấn nút nghe máy, nghe thấy giọng nói trầm dày ở bên kia truyền đến: “Em tìm anh?”

Sầm Hoan thấp giọng đáp một tiếng, lại nói: “Em chỉ là không cẩn thận ấn trúng thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Bên kia vang lên tiếng cười thấp nhẹ: “Nhớ anh rồi à?”

Sầm Hoan cầm thân máy siêu mỏng, muốn phản bác, nhưng vành tai lại không có tiền đồ mà nóng lên, tim cũng trướng lên, không nói nên lời.

“Ngủ đi, lúc dậy là có thể nhìn thấy anh rồi.”

Sầm Hoan kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh đang ở đâu vậy?”

“Hả, xem ra là nhớ anh thật rồi?” Hoắc Đình Đông dừng một chút, lại nói: “Anh đang ở nước ngoài, nửa tiếng nữa sẽ lên máy bay.”

Thì ra là ra nước ngoài à, khó trách anh nói mấy hôm nay sẽ không đến.

“Vậy, vậy anh đi đường thuận lợi, em cúp máy đây.”

“Ừ, ngủ sớm đi.”

Sầm Hoan gật đầu, đang định cúp máy, thì nghe thấy bên kia điện thoại có một giọng nữ õng ẹo gọi tên tiếng anh của cậu nhỏ, còn kèm theo câu anh yêu, sắc mặt của cô tái nhợt, đợi đến khi hoàn hồn thì điện thoại đã cúp máy.

Sầm Hoan ngẩn ngơ nhìn màn hình thông báo cuộc gọi đã kết thúc, lồng ngực chua chát, khó chịu không nói nên lời.

Cái gì mà ở nước ngoài nửa tiếng sau sẽ lên máy bay, chắc chắn là đang vui vẻ bên cô gái xinh đẹp dịu dàng nào đó rồi?

Sầm Hoan tức tối ném điện thoại lên bàn trà, chúi đầu lên sofa, ôm gối che đầu lại.

Một lúc sau, điện thoại lại vang lên, cô giả vờ không nghe thấy như đang giận dỗi, nhưng tiếng chuông lại vang mãi không dứt, cuối cùng cô vẫn phải bò dậy.

Là một số lạ gọi đến, Sầm Hoan chần chừ một lúc mới nghe máy.



“Alo? Là cô chủ phải không?”

Sầm Hoan nghe ra là giọng của Đoàn Hoành, trong lòng hoang mang không biết trễ thế này rồi anh ta còn gọi cho cô làm gì?

“Có chuyện gì vậy, quản gia Đoàn?”

“Là như vậy, cô Hướng không cẩn thận bị ngã từ cầu thang xuống nên trật chân, lại không chịu đến bệnh viện, cậu hai lại không có ở nhà, ông chủ bảo tôi gọi điện thoại cho cô, bảo cô qua đây khám cho cô Hướng một chút.”

Cô Hướng? là Hướng Đoá Di sao?

Không phải cậu nhỏ nói là đã giải trừ hôn ước với cô ta rồi sao, vậy tại sao cô ta còn ở nhà họ Hoắc?

“Cô chủ, cô ở đâu, tôi qua đón cô.”

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe qua.”

Sầm Hoan cúp máy rồi trở về phòng thay quần áo, sau đó ra khỏi nhà.

“Chắc là mô mềm bị bong gân, chứ không tổn thương đến dây chằng hay xương cốt, nhưng vì an toàn, tốt nhất là nên đến bệnh viện chụp hình.” Sau khi kiểm tra cho Hoắc Đình Đông, Sầm Hoan đưa ra kết luận.

Hoắc Đình Đông cau mày, sắc mặt tái nhợt khiến người ta nhìn thấy mà thương xót: “Tôi ghét bệnh viện, trước đó đã nằm trong bệnh viện nhiều ngày vậy rồi, tôi thực sự không muốn đi nữa.”

“Vậy thì để Hoan Hoan kê chút thuốc cho cháu trước, nếu thực sự không được thì vẫn nên đến bệnh viện, nếu không chúng ta cũng sẽ không thể nào ăn nói với bố cháu.” Liễu Như Lam nói.

Hoắc Đình Đông gật đầu.

Sầm Hoan kê thuốc uống và thuốc bôi để giảm đau và giảm sưng, sau khi giày vò hơn hai tiếng đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng rồi.

“Cảm ơn cô, Hoan Hoan.” Hoắc Đình Đông nói cảm ơn Sầm Hoan, giọng điệu nhẹ nhàng.

Sầm Hoan kéo khoé môi tỏ ý đáp lại.

“Thằng bé Đình Đông này cũng thật là, ra nước ngoài cũng không nói một tiếng, bên London cũng đâu có việc làm ăn của nhà họ Hoắc chúng ta, tự nhiên có lại chạy đến London làm gì?” Giọng điệu của Liễu Như Lam khi nhắc đến con trai mình không tốt lắm.

Nhưng Sầm Hoan lại nghe đến trái tim run lên, đến sắc mặt cũng thay đổi mấy lần.

“Cậu nhỏ… đi London sao?”

“Đoá Di bị thương, ông gọi điện thoại cho nó bảo nó về đưa Đoá Di đến bệnh viện, nhưng lại không liên lạc được với nó, gọi điện thoại cho thư ký của nó, mới biết là tối hôm trước nó đã đi London rồi.” Hoắc Hiền nhìn cháu ngoại gái, thấy sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, ngạc nhiên hỏi: “Hoan Hoan, cháu sao vậy? Sao sắc mặt lại trắng như vậy?”

Sầm Hoan hoàn hồn vỗ vỗ mặt mình, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao ạ, có lẽ là gần đây công việc mệt mỏi quá thôi.”

:Vậy cháu mau đi nghỉ ngơi đi, tối vậy rồi đừng về nhà nữa, cứ ngủ ở bên này đi, thím Phúc đã chuẩn bị phòng cho cháu rồi.”

“Không cần đâu, ông ngoại, nơi cháu ở cách bệnh viện rất gần, ngày mai đi làm sẽ thuận tiện hơn.”

“Vậy thì để Đoàn Hoành đưa cháu về.”

Sầm Hoan không từ chối nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.