Khám bệnh ba ngày liên tục khiến Sầm Hoan mệt đến muốn chửi.
Không ngờ lượng công việc của bác sĩ phòng khám còn nhiều hơn bác sĩ bệnh viện nhiều, bệnh nhân vô cùng đông.
Sau khi kết thúc ngày cuối cùng ở phòng khám, khi đi ra khỏi bệnh viện, Sầm Hoan nhớ ra tủ lạnh trong nhà đã trống rỗng không còn gì, vì vậy cô bắt xe đến thẳng siêu thị mua đồ.
Lúc đi ngang qua khu thịt tươi sống, cô dừng một lúc, nghĩ đến người nào đó lần nào cũng ăn chay theo cô, anh là một người không có thịt thì không vui, đúng là đã làm khó anh rồi.
Sau khi chọn một ít thịt và vài thứ khác, lúc đến quầy thu ngân thanh toán, Sầm Hoan mới nhớ ra sáng hôm qua anh có nói buổi tối mấy hôm nay sẽ không có thời gian qua bên cô, cô định bỏ lại mấy món mua cho anh, nhưng nhân viên thu ngân đã nhanh tay nhanh chân mà bỏ hết đồ của cô vào trong túi cả rồi.
Sầm Hoan xách hai túi nặng trịch ra khỏi siêu thị, trong đầu cô hiện lên một vài chuyện lộn xộn, tâm sự nặng nề viết rõ trên mặt, trái tim như cũng trở nên nặng trịch theo, dáng vẻ tinh thần bất an, đến lúc đụng vào người ta cũng hơi ngơ ngác.
“Xin lỗi, cô gái, tôi đang vội, cô tự dọn đồ nhé, đồ rớt hỏng tôi sẽ đền.” Một quý bà khoảng hơn năm mươi tuổi rút vài tờ tiền màu đỏ từ trong túi xách ra, cũng không nhìn kỹ đã đưa cho Sầm Hoan, ánh mắt nhìn trái nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882155/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.