Trong ký ức của Sầm Hoan, hầu như mỗi lần làm tình đều ít nhiều mang theo chút màu sắc bạo lực. Tuy rằng biết rõ anh sẽ không làm tổn thương cô, nhưng cô luôn nhịn không được nghĩ anh thật ra là hận cô, hận lúc trước cô liều lĩnh phá nhiễu cuộc sống của anh, hiện giờ buộc anh vào cục lại muốn rút lui không chịu trách nhiệm.
Nhưng anh không biết là cô bị ép làm vậy chỉ vì bất đắc dĩ.
Cô bám vào vai anh khóc lóc cầu xin tha thứ, mà anh một lần lại một lần xâm chiếm, chìm sâu, giải phóng.
Cuối cùng cũng kết thúc, cả người cô ướt đẫm, ngay cả ga trải giường dưới thân cũng giống như đã từng nhúng nước, ướt đến mức có thể vặn ra nước.
Cô liệt nằm bất động trong lòng anh, mà anh nghiêng người ôm lấy cô, trán đặt lên ngực cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, không biết sau khi anh trừng phạt cô một cách thô bạo như vậy thì cơn tức giận trong lòng có ít đi một chút hay không.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Đình Đông mới buông cô ra, rút người rời khỏi thân thể cô, xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.
Không có vòng tay ấm áp, tâm chăn dưới thân ẩm ướt lạnh lẽo.
Sầm Hoan không nằm được nữa, cô chật vật kéo lê thân thể đau nhức đến cực hạn đứng lên, lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra rồi sau đó lại cầm khăn trải giường sạch sẽ chuẩn bị thay.
Khi Hoắc Đình Đông từ phòng tắm đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882150/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.