Sầm Hoan đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Hồ Nhậm Hải vừa hay chạy đến vừa thấy cô bèn hỏi: “Bác sĩ Sầm, bệnh tình Hướng Vanh cô có nắm chắc sẽ chữa khỏi không? Ông ta là bố vợ tương lai của chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị nếu như thực sự không chắc chắn thì để ông ta chuyển viện đi, tránh kéo dài bệnh tình của ông ta làm ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện.”
Sầm Hoan không giải thích nhiều chỉ vì để ông ta yên tâm.
Khi trở về phòng chẩn đoán bác sĩ Lục đã gửi tất cả những báo cáo khám và hồ sơ bệnh án của Hướng Vanh cho cô, cô cẩn thận đọc rồi lại lật lại ghi chép các trường hợp từng mắc bệnh này khi làm việc ở London, kết hợp cả hai lại và lập ra kế hoạch trị liệu cho Hướng Vanh. Sau khi hội chẩn với các bác sĩ khác mới đưa cho y tá thực hiện theo lời dặn của bác sĩ.
Kế hoạch khám và chữa bệnh mới nhanh chóng có tác dụng, vào buổi chiều Hướng Vanh vốn dĩ ốm yếu đã trông có tinh thần hơn nhiều đến cả sắc mặt cũng trông khởi sắc hơn.
Điều này khiến cho Hồ Nhậm Hải thở phào nhẹ nhõm, ông ta hết lời khen ngợi Sầm Hoan.
Một số bác sĩ và y tá từng có thái độ nghi ngờ về năng lực của Sầm Hoan cũng đã thay đổi suy nghĩ về cô, họ không còn nghĩ rằng nữ bác sĩ xinh đẹp đi du học về từ London chỉ có tiếng chứ không có thực lực.
Đang chuẩn bị tan lam thì cô nhận được điện thoại của Hoắc Đình Đông, lúc này Sầm Hoan mới nhớ ra hôm qua hai người đã hẹn nhau cùng về nhà nên cô vội vàng xin phép Hồ Nhậm Hải nghỉ phép một ngày rồi quay về nhà thu dọn chút hành lý.
Bảy giờ, Hoắc Đình Đông đến đón cô phía dưới tầng dưới căn hộ, cô mở cửa xe ghế sau cất hành lý vào rồi định ngồi ở ghế sau nhưng sợ bị hiểu lầm là coi anh là tài xế nên nghĩ ngợi rồi lại vẫn ngồi vào ghế lái phụ sau đó cứ nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang lùi dần về sau, im lặng không nói gì.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, hôm nay cô mặc một bộ âu phục màu đen và quần jeans bó màu xanh đậm, cổ tay áo lật ra bên ngoài lộ ra một dải áo sơ mi sọc bên trong. Mái tóc xoăn lọn sóng xõa trước ngực, tóc mái dài vốn rẽ ngôi được buộc lại phía sau để lộ ra vầng trán trơn bóng, trông cô vô cùng trưởng thành và tao nhã nhưng cũng không mất đi cái dáng vẻ của một cô gái trẻ.
Anh thu lại ánh mắt khóe miệng nhếch lên.
Xe dừng lại ở một cửa hàng hoa quả, anh xuống xe đi mua một ít hoa quả theo mùa, lúc anh đi ra khỏi cửa hàng hoa quả dáng người cao lớn của anh che lấp đi ngọn đèn đường màu vàng cam phía trên, khuôn mặt tuấn tú của anh được hắt lên một tầng ánh sáng làm dịu đi nét lạnh lùng cứng rắn trên gương mặt anh.
Sầm Hoan nhìn từ phía xa, lòng cô chợt nhói lên, cô thực sự rất muốn mở phăng của xe lao đến ôm chầm lấy anh, tay cô còn không tự chủ được mà chạm vào nắm tay cửa nhưng cuối cùng cô không làm gì.
Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến người vợ chưa cưới kia của anh, người phụ nữ mà trông có vẻ dịu dàng ngọt ngào và xinh đẹp nhưng thực tế lại đanh đá và ngang ngược đó.
Anh có vợ chưa cưới rồi, cô có con gái, dù bọn họ có đứng ở lập trường nào đi nữa thì cũng không nên liên quan đến nhau nữa.
Mấy năm nay cứ nghĩ là đã quên rồi nhưng hóa ra chỉ là tự lừa dối bản thân.
Sầm Hoan, mày đúng là vô dụng!
Cô gục đầu vào cửa kính xe rồi tự mắng mình, trong lòng bực dọc vì mấy năm nay coi như đã né tránh anh vô ích, tình cảm cô dành cho anh không những chẳng hề giảm đi mà ngược lại còn ngày càng trở nên mãnh liệt nồng nhiệt dâng trào.
Cô thực sự sợ bản thân lúc không kìm chế được sự kích động, lại không màng tất cả yêu đến chết đi sống lại nhưng cuối cùng người chịu tổn thương lại là bản thân.
Tiếng mở cửa xe vang lên nhưng cô vẫn gục đầu vào cửa sổ xe không nhúc nhích với vẻ mặt buồn phiền.
Hoắc Đình Đông để giỏ trái cây ở ghế sau rồi liếc mắt nhìn cô khi quay lại ghế lái, dáng vẻ im lặng của cô khiến người ta thấy không yên tâm.
“Sầm Hoan?”
Anh nhẹ nhàng gọi cô.
Hai chữ này giống như một lời nguyền khiến cho lòng Sầm Hoan đau đớn.
Sầm Hoan, mày điên rồi.
Sầm Hoan, dừng lại ở đây đi!
Sầm Hoan, Sầm Hoan...
Cô bịt tai, cuộn tròn người lại, vùi khuôn mặt vào giữa hai chân bờ vai mảnh khảnh không kìm chế nổi mà run rẩy.
Hoắc Đình Đông sững sờ nghiêng người qua, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên vai cô.
“Sao thế?”
Sầm Hoan cắn môi không nói gì.
Cô sợ rằng nếu nói ra giọng mình sẽ giống như đang khóc, cô không muốn khiến bản thân mình xấu hổ.
Hoắc Đình Đông khẽ thở dài buông tay, ngồi thẳng dậy lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Sầm Hoan, dáng vẻ này của cháu là sao vậy?”
Sầm Hoan hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng của mình rồi từ tư bỏ chân xuống ngồi nghiêm chỉnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Hoắc Đình Đông trầm ngâm nhìn cô rồi nhìn về con đường phía trước khởi động xe rời đi.
Chiếc xe chạy lên đường cao tốc và cả hai không nói một lời nào.
Như thường lệ sau khi lên xe không đầy nửa tiếng Sầm Hoan đã ngủ thiếp đi.
Hoắc Đình Đông biết thói quen này của cô nên đã chuẩn bị sẵn một chiếc chăn mỏng và một chiếc gối nhỏ cho cô, khi cô đã ngủ say thấy phía trước không có xe nên anh cho xe tấp vào lề đường giúp cô chỉnh lại tư thế ngủ rồi mới tiếp tục đi.
Lúc sắp đến nơi điện thoại trong túi xách của Sầm Hoan vang lên, trước đây cô thường ngủ rất say nhưng lần này điện thoại vừa reo thì cô đã tỉnh.
Trong lúc đang mơ hồ không nhớ mình đang trên đường về nhà nên cô không mở mắt mà mò theo phản xạ, không cận chạm vào đầu đĩa CD, lập tức có một bài hát được phát.
Cô giật mình chợt mở mắt ra, ánh mắt chạm phải bảng đồng hồ đang nhấp nháy lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở trên xe.
Cô cử động rồi tấm chăn trượt khỏi người, cô lại ngây người, lúc này mới nhận ra cô đang ngủ trên chân của cậu nhỏ.
Cô xấu hổ lập tức bò dậy, cào cào lại mái tóc rồi ngồi dậy, cô đỏ mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã tôi đen như mực, trái tim cô đang đập thình thịch.
Hoắc Đình Đông tắt máy nghe nhạc, nhạc chuông điện thoại lập tức trở nên chói tai.
Sầm Hoan lấy điện thoại trong túi xách ra, thấy là người nhà gọi đến cô nhấn nghe, giọng nói của Hoắc Tĩnh Văn truyền đến: “Hoan Hoan, đi đến đâu rồi? Mẹ chuẩn bị làm cơm.”
Sầm Hoan vừa tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ lại tối đen như mực không nhìn rõ nên cô nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
“Chắc là khoảng nửa tiếng nữa.” Hoắc Đình Đông trả lời cô, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước.
Sầm Hoan trả lời mẹ sau khi cúp máy khuôn mặt cô vân còn nóng bừng.
Cô cúi người nhặt chăn lên liếc nhìn chiếc gối nhỏ trên chân Hoắc Đình Đông. Nghĩ tới việc lúc nãy mình gối chiếc gối này nằm ngủ trên chân anh không biết chân anh có bị tê không?
Đang miên man suy nghĩ thì chiếc xe dừng lại, cô nhận ra mình đã về nhà.
Hoắc Tĩnh Văn đã chờ sẵn ở cửa, khi nhìn thấy Sầm Hoan xuống xe bèn lập tức đi tới khuôn mặt nở một nụ cười hiền hòa.
“Con đói chưa? Cơm nước đã xong xuôi rồi, bố con đang đợi bên trong, đi thôi.”
Sầm Hữu Đào đã hồi phục khá tốt sau khi xuất viện, mặc dù không nhớ được những chuyện trong quá khứ nhưng đối với Hoắc Tĩnh Văn và Sầm Hoan mà nói thì việc ông ấy không nhớ được truyện trước đây chưa hẳn đã không phải chuyện tốt, dù sao thì trước khi xảy ra tai nạn xe Sầm Hữu Đào hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của hai mẹ con cô, dường như đối với ông ấy hai bọn họ chỉ là người ngoài, nhưng sau khi bị tai nạn xe quên hết mọi chuyện trong quá khứ ông ấy lại vô cùng trân trọng hai mẹ con cô và biết được giá trị của tình thân.
“Hữu Đào, không phải ông nói có chuyện muốn hỏi Đình Đông sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]