Chương trước
Chương sau
Sau khi rời đi Lương Hựu Tây không quay lại nữa.

Còn Sầm Hoan thì lo lắng anh ta quay về gõ cửa mình không nghe thấy nên trằn trọc cả đêm mãi đến khi trời sắp sáng cô mới ngủ, làm suýt nữa đi làm muộn.

“Bác sĩ Sầm.”

Lúc chuẩn bị đi kiểm tra phòng bệnh thì có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng cô.

Cô quay đầu lại thì thấy Lương Triệu Bắc đang đi về phía cô với vẻ mặt lo lắng.

Cô nghi ngờ nhìn anh ta nhưng không nói gì.

“Bác sĩ Sầm, anh Hựu Tây tối qua không cẩn thận bị thương nên đến thẳng bệnh viện chứ không quay về nữa, anh ấy sợ cô đợi anh ấy cả đêm nên bảo tôi gọi điện thoại nói cho cô biết nhưng tối qua bận quá quên mất chuyện này, thực sự rất xin lỗi, cô không trách anh Hựu Tây chứ?”

Sầm Hoan đứng cách quầy y tá vài bước chân, đám ý tá vốn dĩ rất hứng thú với cô, bác sĩ nữ khoa tiết niệu vừa đi du học về, sau khi nghe Lương Triệu Bắc nói lại càng chắc chắn rằng tin đồn Sầm Hoan và Lương Hựu Tây đang sống chung với nhau là thật.

Sầm Hoan nhận ra được thông điệp từ ánh mắt của bọn họ, cô thấy hơi đau đầu xoa trán, trong lòng thầm nghĩ đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“Bác sĩ Sầm, cô xong việc thì đi thăm anh Hựu Tây đi, tôi đến đây nói với cô một tiếng, vẫn đang bận việc nên tôi đi trước đây.”

Sầm Hoan nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Lương Triệu Bắc thầm nghĩ chẳng phải tối qua Lương Hựu Tây nói Lương Triệu Bắc và bạn gái anh ta cãi nhau rất căng nên đi xem tình hình sao? Sao giờ bản thân lại vào viện rồi?

Lúc cô kiểm tra xong phòng bệnh trở về phòng chẩn đoán, đi qua khu chăm sóc đặc biệt cô đột nhiên nhớ tới bệnh nhân mà Hoắc Đình Đông đưa tới chẩn đoán hôm qua, lúc đó nghe trưởng khoa Hồ nói bệnh nhân là bố của bạn anh nhưng cũng không biết đó là ai?

Đang nghĩ thì cánh của phòng chăm sóc đặc biệt mở ra, một người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng ngọt ngào từ bên trong bước ra, đang áp chiếc điện thoại siêu mỏng lên tai không biết là đang nhận điện thoại hay đang gọi.

Người phụ nữ liếc nhìn qua cô rồi mở miệng định nói gì đó, điện thoại đã kết nối rồi.

Cô ta đảo mắt đi chỗ khác vừa nói vừa đi về cuối hành lang: “Đình Đông, lúc nào anh đến bệnh viện? Ba tôi nói cả người ông rất khó chịu, tôi nghi ngờ bác sĩ của bệnh viện này không ổn...”

Giọng nói của người phụ nữ ngày càng xa dần, Sầm Hoan sững người đứng im tại chỗ giống như bị sét đánh.



Hóa ra cái người được gọi là bố của bạn chính là bố của vợ sắp cưới, bố vợ tương lai của anh.

Mặc dù vẫn biết anh có vợ sắp cưới nhưng tận mắt nhìn thấy khiến trái tim Sầm Hoan không khỏi đau đớn.

Cô hít thở sâu rồi bước nhanh rời đi.

Tối hôm qua Lương Hựu Tây đã đi cứu Lương Triệu Bắc nhưng không ngờ anh ta lại bị bạn gái của Lương Triệu Bắc vô tình làm bị thương, bên tay phải của anh ta có một vết cắt dài. Mặc dù vết thương không nghiêm trọng nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến công việc của anh ta, dù sao thì tay bị thương là tay phải nên ít nhất một khoảng thời gian nữa anh ta sẽ không thể làm phẫu thuật.

Sầm Hoan tranh thủ giờ nghỉ trưa mua ít hoa quả đến thăm anh ta, đứng ở trước cửa phòng bệnh VIP khoa ngoại đang giơ tay định gõ cửa thì tiếng nói chuyện bên trong lọt qua khẽ của hở vọng ra một cách rõ ràng.

“Tây Tây, chuyện làm sao con bị thương mẹ đã hỏi rõ Tiểu Bắc rõ ràng rồi, nó nói con vì theo đuổi nữ bác sĩ khoa tiết niệu nên mới làm thành như thế này, con còn không thừa nhận à?”

Tịch Văn Quyên chất vấn thằng con đang cầm táo gặm bằng tay trái trên giường, chiếc băng trắng quấn quanh cánh tay phải khiến trái tim bà ta đau nhói.

Đây là đứa con trai cưng mà bà ta hết mực yêu thương, từ nhỏ đến lớn bà ta đều vô cùng chiều chuộng và yêu thương anh ta, trước giờ chưa từng nỡ đánh anh ta không ngờ bây giờ vì theo đuổi một nữ bác sĩ mà lại khiến bản thân bị thương.

Điều này khiến bà ta rất tò mò, không biết nữ bác sĩ đó đã dùng cách gì mà khiến con trai bà ta mê muội tới mức như vậy.

“Đừng có mà đánh trống lảng, con không được theo đuổi cô ta, con đừng quên rằng Hinh Du vẫn luôn đợi con.”

“Được rồi được rồi, mẹ, mẹ tha cho con đi! Hinh Du là ai con không biết, tóm lại con có người mình thích rồi, mẹ và bố đừng có lo lắng chuyện trọng đại cả đời của con nữa, hạnh phúc của con, con tự mình nắm bắt.”

Nghe mẹ nói hoài khiến anh ta thấy phiền, Lương Hựu Tây xuống giường đi ra cửa định tiễn mẹ đi về.

Nhưng vừa mở cửa thì khuôn mặt xinh xắn có phần ngượng ngùng của Sầm Hoan hiện ra trong tầm mắt anh ta.

Không đợi anh lên tiếng Sầm Hoan đã nhét trái cây vào tay trái của anh rồi quay người rời đi.

Còn Lương Hựu Tây thì không hề do dự giơ tay phải ngăn cô lại, kết quả đụng vào miệng vết thương, đau tới mức anh ta thở hổn hển nhưng anh ta không quên giả vờ đáng thương: “Tôi đợi cô cả một buổi sáng giờ cô mới đến vậy mà không thể đi vào ngồi một lát nói chuyện với tôi sao?”

Sầm Hoan nhìn chằm chằm vào cánh tay đang băng bó trước mặt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh ta đang đau đớn tới mức trán đẫm mồ hôi bèn bĩu môi nói: “Không phải đã có người nói chuyện với anh rồi sao?”

“Mẹ tôi sắp phải đi rồi, cô nể tình tôi là bệnh nhân nói chuyện với tôi được không?” Nói xong anh ta cũng chẳng quan tâm cô có đồng ý hay không bèn nhét lại trái cây vào tay cô còn tay trái thì khoác qua vai đưa cô vào trong phòng.



Sầm Hoan vội vàng muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ đụng vào cánh tay phải bị thương của anh ta, trong một phút do dự cô bị anh ta đưa vào trong phòng.

Còn Tịch Văn Quyên đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, từ giọng điệu của con trai mình bà ta đoán rằng cô gái trước mặt mình chính là nữ bác sĩ mà con trai bà ta thích nên mắt nhìn đánh giá của bà ta không khỏi trở nên khó tính.

Chỉ là cho dù bà ta có khó tính thế nào cũng phải thừa nhận rằng mắt nhìn của con trai mình không tệ.

“Cô chính là bác sĩ Sầm ở khoa tiết niệu?” Bà ta cố ý hỏi.

Sầm Hoan gật đầu rồi chào hỏi với thái độ đúng mực: “Chào viện trưởng Tịch.”

“Cuộc trò chuyện lúc nãy của mẹ con tôi cô đều nghe thấy hết rồi sao?”

Sầm Hoan không ngờ bà ta lại hỏi thẳng như vậy, vẻ mặt cô ngại ngùng không biết nên giải thích như thế nào.

Vốn dĩ cô chỉ là không muốn làm phiền hai người nói chuyện nhưng không ngờ lại trở thành nghe trộm.

Lương Hựu Tây cũng không ngờ mẹ mình lại hỏi như vậy nên anh ta vội vàng nháy mắt ra hiệu cho mẹ mình nhanh chóng rời đi nhưng Tịch Văn Quyên lại làm như không thấy gì bà ta lại hỏi: “Nếu như cô đã nghe thấy vậy cô nghĩ thế nào?”

Sầm Hoan im lặng bởi vì cô không biết phải trả lời thế nào.

Cô biết Lương Hựu Tây đang theo đuổi cô nhưng đáng tiếc cô không thể đáp lại tình cảm của anh ta.

Nhưng lời như vậy cô không có cách nào nói thẳng trước mặt mẹ anh ta được.

Thấy cô im lặng, từ vẻ mặt khó xử của cô Tịch Văn Quyên có thể đoán ra cô có lẽ không thích con trai mình, bà ta không khỏi ngạc nhiên, con trai mình ưu tú như vậy thế nhưng lại có cô gái không thích nó.

Bà ta nhìn con trai rồi nói đầy ý vị sâu xa: “Tây Tây, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, miễn cưỡng một thứ tình cảm chẳng thuộc về mình thì chỉ nhận lại tổn thương và thất vọng.”

Lương Hựu Tây vẫn đang ôm vai Sầm Hoan, anh ta có thể cảm nhận rõ người trong lòng mình đang cứng đờ, anh ta sợ mẹ mình lại nói gì đó nữa nên trầm giọng xụ mặt đuổi khách: “Mẹ à, mẹ có đi về hay không?”

Tịch Văn Quyên thở dài rồi lại đưa mắt nhìn về phía Sầm Hoan: “Bác sĩ Sầm, không phải tôi khoe khoang đâu nhưng nếu như cô bỏ lỡ đứa con trai của tôi thì về sau có lẽ sẽ chẳng gặp được người đàn ông nào ưu tú hơn nó nữa, cô suy nghĩ cho kĩ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.