Vì tin đồn trước đó bị đồn thổi ở bệnh viện về việc hai người sống chung nên sau ngày hôm đó Sầm Hoan không bao giờ đi xe của Lương Hựu Tây.
Lương Hựu Tây lại không hề quan tâm đến điều này, nhưng lại bắt đầu thay đổi cách đến nhà cô, nếu không mượn đồ gia vị thì sẽ mượn những thứ khác.
Sầm Hoan biết anh ta đang có ý định gì, chỉ là anh ta không nói rõ ra, cô cũng xem như không biết, hai người bọn họ cứ qua lại với nhau không lạnh không nóng như thế này, làm một cặp hàng xóm khó xử và kỳ quặc.
Mãi cho đến khi Lương Hựu Tây được một bệnh viện ở tỉnh M mời đến thực hiện một ca phẫu thuật não phức tạp, Sầm Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay cuối cùng cô cũng đã có thể được yên tĩnh một khoảng thời gian rồi.
Thời gian trôi rất nhanh, trong chớp mắt đã tới cuối tháng mười rồi.
Giờ ăn trưa nhà ăn của bệnh viện đã chật cứng người.
Sầm Hoan bưng một đĩa thức ăn đầy đồ ăn, nhìn xung quanh đám người đông đúc, nhướng đôi mắt thanh tú nhìn, xoay người rời đi.
“Bác sĩ Sầm.”
Một vài giọng nam trong trẻo cất lên cùng lúc.
Trong phút chốc, nhà hàng vốn dĩ đầy tiếng nói chuyện, ăn uống bỗng im bặt, vô số ánh mắt tò mò lần lượt đổ dồn về phía cô.
“Lạc Lạc, cô ấy là bác sĩ khoa nào vậy? Tại sao tôi lại không biết cô?” Một giọng nữ cố tình hạ xuống thấp tò mò hỏi đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882113/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.