Một nam bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng như tuyết từ phòng bệnh của Sầm Hữu Đào đi ra.
"Bà Sầm, vết thương của ông ấy lành lại rất tốt, di chứng chấn động não cũng thuyên giảm đôi chút, chỉ là bệnh mất trí nhớ vẫn không có cải thiện, này cần phải…”
"Ông nói cái gì? Mất trí nhớ?" Giọng Sầm Hoan nóng nảy ngắt lời, giọng điệu và biểu cảm tràn đầy khiếp sợ.
Nam bác sĩ đẩy gọng kính trên mũi, nhìn về phía Sầm Hoan, "Cô là…”
"Tôi là con gái của Sầm Hữu Đào, vừa mới về nước. Tôi muốn biết rõ ràng bệnh tình của bố tôi. Ngay bây giờ."
Nam bác sĩ gật đầu, lại đẩy gọng kính theo thói quen, nói; "Là thế này, cô Sầm. Bố cô bị tai nạn xe làm cho các đốt ngón tay bị dập nát và gãy xương, trải qua nhiều cuộc phẫu thuật thì vết thương cũng đã khép miệng, nhưng đại não của ông ấy trong vụ tai nạn đã bị va chạm nên bị hôn mê một tuần, sau khi tỉnh dậy ngoại trừ di chứng bị chấn động của đại não ra còn có hiện tượng mất trí nhớ, quên đi tất cả chuyện xảy ra trước vụ tai nạn xe."
Sắc mặt Sầm Hoan tái nhợt.
"Tôi sẽ cho bố cô kiểm tra chính xác lại một lần nữa, có kết qua tôi sẽ báo ngay cho mọi người."
"Vậy làm phiền bác sĩ rồi." Hoắc Tĩnh Văn thản nhiên mở miệng, dứt lời đi ngay vào phòng bệnh.
Sầm Hoan giật mình, mặt hối hận đứng tại chỗ.
Mới đầu nghe bạn học nói bố bị tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882107/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.