Chương trước
Chương sau
Ở sảnh lớn, biển người đang di chuyển như thủy triều dâng, mọi người ôm chầm vui sướng vì vừa gặp lại nhau, những con người đã lâu không gặp không thể nào mà buông tay ra đuợc.

Tiếng bước chân của những người xung quanh cộng tiếng radio như thủy triều kéo tới, Sầm Hoan an ủi Mộ Niệm Đồng với hốc mắt đỏ trong lồng ngực, ánh mắt lại hướng về nơi khác dò xét xung quanh, tuy biết rõ rằng người đó sẽ không xuất hiện, vậy mà vẫn mang một tia hi vọng cuối cùng.

Chỉ là mãi đến khi Tần Qua nắm tay cô đi vào quầy làm thủ tục, từ đầu đến cuối tầm mắt của cô vẫn không xuất hiện bóng hình của người đó.

Tất cả những gì liên quan đến người đàn ông kia, rốt cuộc vẫn là một kết cục vô vọng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thời gian như bóng câu qua của sổ, chớp mắt một cái, đã hơn ba năm rồi.

Luân Đôn tháng chín không nóng cũng không lạnh, trời quang mây tạnh.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Sầm Hoan đang rửa mặt trong phòng tắm bèn nhanh chóng chạy ra.

Cửa vừa mở ra, ngoài cửa là Tần Qua đang ôm trong lòng một bé gái khoảng ba tuổi, trong tay cầm một túi đồ dùng cần thiết và đồ ăn vặt lớn vừa mua ở siêu thị về.

Khoảng thời gian hơn ba năm làm cho Tần Qua càng trở nên mê người, vẻ khôi ngô càng làm tăng thêm chút sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.

Mà trên thực tế mấy năm nay không biết đã có biết bao trái tim của các cô gái trẻ bị đánh cắp chỉ bởi một ánh mắt hay một động tác, nhất là các đồng nghiệp nữ không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ trong bệnh viện, tất cả đều bị anh ta mê hoặc đến mức đầu óc mờ mịt.

"Đứng đó làm gì thế? Còn không nhanh nhanh bế Chanh Chanh đi, tay tôi bị con bé gây sức ép đến mức sắp đứt luôn rồi." Tần Qua cố tình nhíu mày khó chịu oán giận, lại ngay lập tức làm cho đứa bé nhỏ trong tay phản đối và nhảy tới nhảy lui trong tay anh.

“Được rồi, Chanh Chanh đang làm cho chú tức giận đó." Sầm Hoan tiến tới ôm cô bé, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

"Chú bế cơ, chú bế cơ." Cô bé nhỏ ôm cổ Tần Qua không ngừng kêu gào giãy dụa.

Tần Qua thấy thế đành phải đưa cái túi to cho Sầm Hoan, còn mình thì bế cô bé vào phòng.

Sầm Hoan đi theo sau nhìn một lớn một nhỏ thở dài.

Phần lớn thời gian mấy năm nay đều là Tần Qua giúp đỡ chăm sóc cô bé, hơn nữa năm gần đây phòng ban của cô còn thường xuyên làm ca đêm, đều là Tần Qua cùng ăn uống ngủ nghỉ với cô bé, dần dà như vậy, cô bé càng ngày càng thích Tần Qua.

"Sao lại mua nhiều đồ ăn cho con bé thế?"



Cô nhìn trong tủ lạnh thấy phần lớn đồ ăn vặt đều là đồ con bé thích, không khỏi nhíu mày.

"Đều là đồ cho trẻ con, chất lượng đều đảm bảo, chắc chắn sẽ không bị đau bụng đâu." Tần Qua ở trong phòng khách chơi trò chơi cùng cô bé, nghe được nên trả lời cô.

"Cậu đúng là, cứ chiều chuộng con bé như thế bảo sao càng ngày nó càng dính lấy cậu, ngay cả tôi là mẹ nó mà nó cũng không nhận ra, như thể nó là con cậu đẻ ra í."

Cô bé nghe hiểu được mẹ đang nóng giận, hai mắt to đen láy nhìn về phía mẹ, chớp chớp mắt, nhếch miệng cười hì hì: "Chanh Chanh yêu mẹ."

Sầm Hoan hừ một tiếng, trừng mắt liếc cô bé một cái, lại cười dịu dàng.

Nhưng thật ra Tần Qua nghe được nửa câu sau của cô nên nhịn không được phản bác: "Tôi nói này em gái Hoan ơi, sao mà lời này của cậu lại tràn ngập vị chua xót thế?"

"Tôi hâm mộ ghen tị tí không được à?"

Sầm Hoan sắp xếp đồ vào trong từng túi to, liếc mắt xem giờ mới thấy hơn ba giờ chiều rồi.

Tối qua là ca đêm của cô, buổi sáng chín giờ vừa về đến nhà đã ngã xuống giường ngủ, ngay cả hai người lớn nhỏ này ra khỏi cửa lúc nào cũng không biết.

"Vừa ngủ dậy vẫn chưa ăn cơm à?" Tần Qua nhìn cái miệng vì vội vàng đi mở cửa mà không kịp lau vết bọt kem đánh răng của cô.

Sầm Hoan gật đầu.

"Cậu chơi với con bé đi, tôi sẽ đãi cậu, tối nay ra ngoài ăn, chúc mừng tôi vừa thăng chức."

"Thăng chức?" Sầm Hoan nhướng mi, đi vào.

"Sao tôi lại không biết cậu được thăng chức?"

"Tôi cũng vừa mới biết thôi, bệnh viện sẽ đề bạt tôi làm trưởng khoa trước ngày Giáng Sinh, mà cậu là đồng nghiệp duy nhất ngoài tôi biết được tôi sắp thăng chức đấy nhé."

"Để tôi nghĩ xem nào, tối nay nên đi đâu ăn để chúc mừng cho Tần chủ nhiệm nào."

Hai người liếc mắt một cái rồi cùng giơ hai tay cô bé lên, lại nhìn nhau lần nữa rồi lần lượt nối tiếp nhau cười.

Buổi tối ba người ra ngoài ăn mừng, cô gái nhỏ làm cho buổi tối vui vẻ càng thêm ồn ào, lúc thì đòi ra chỗ này chơi, chút nữa lại đòi ra chỗ kia nghịch.



Mà từ trước đến nay Tần Qua đều rất chiều chuộng cô bé, chưa lúc nào không thuận theo, quả thực yêu thương cô bé đến tận trong xương tủy.

"Vẫn muốn đi xem một vở ca kịch với cậu, cũng không phải là cậu không có thời gian mà là tôi bận quá, nếu không phải vì con bé cứ quấy rối rồi lại phá đám không chịu yên, đã đến Luân Đôn ba năm rồi, mong muốn nhỏ như vậy mãi mà không thực hiện được."

Trên đường về nhà, Sầm Hoan đang ôm bé gái đang ngủ say đột nhiên nói vậy.

Tần Qua đang lái xe nghe vậy nên bớt chút thời gian nhìn cô một cái, như thể nhớ tới cái gì, "Cậu nhất định phải trở về sao?"

Sầm Hoan nhắm mắt, đầu tựa lưng vào ghế, tự dưng không biết nên trả lời thế nào.

"Trước đây cậu vì trốn tránh cậu ấy nên chạy tới nước Anh, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, tôi nghĩ dù ít dù nhiều cậu cũng đã quên được rồi, nhưng mà hôm đó nghe cậu nói muốn về nước, tôi mới biết, thật ra trong lòng cậu vẫn có cậu ấy."

"Không phải." Sầm Hoan nói, mở mắt ra nhìn vẻ mặt say ngủ vui sướng của cô bé trong ngực, bỗng nhiên trái tim co rút đau đớn, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh.

"Tôi đi lâu như vậy, vẫn chưa có dịp gặp bố mẹ, hôm nọ nghe nói cơ thể bố mẹ không khỏe, mẹ nằm viện nửa tháng mới xuất viện, lòng tôi khó có thể không đau, cho nên mới nghĩ muốn về nước."

"Vậy thì cũng không nhất thiết phải về nước phát triển, xin nghỉ ở bệnh viện một thời gian rồi về thăm bà ấy là được mà?"

"Không, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hiếu thuận với bọn họ, nhất là mẹ tôi, sau này tôi sẽ vì chữ hiếu mà chăm sóc bà ấy thật tốt, để cho không phải muốn hối hận cũng không kịp."

Sắc mặt Tần Qua hơi trầm xuống: "Thế còn Chanh Chanh thì sao? Bố mẹ cậu cũng đâu có biết cậu sinh đứa bé ở bên này."

Sầm Hoan im lặng không nói.

Tần Qua vừa nói đến vấn đề lớn nhất khiến cô rối rắm mấy ngày nay.

Lúc trước lừa dối bố mẹ sinh con gái, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có can đảm nói với họ.

Nếu phải về nước, chắc chắn cô sẽ mang con bé cùng trở về, tuy nhiên cô vẫn chưa sẵn sàng thừa nhận thẳng thắn tất cả với bố mẹ mình.

"Nếu cậu chỉ trở về một thời gian ngắn, thì hoàn toàn không cần lo về Chanh Chanh, một mình tôi có thể chăm sóc con bé." Tần Qua nhìn mặt đường, ánh sáng nơi khóe mắt phản chiếu qua gương chiếu vào mặt cô.

Sầm Hoan xoa trán: "Tôi vẫn đang suy nghĩ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.