“Em trước kia vẫn luôn suy nghĩ, nếu bà ấy lúc trước không có vứt bỏ em thì cuộc sống hiện tại của em có thể rất khá hay không,được đi học đại học,lên lớp giống như mọi người, tìm một người chồng,
có một cuộc sống hoàn mỹ.”
Cô tự giễu tựa mà cười, “Hôm nay mới phát hiện, là em suy nghĩ nhiều.”
“Mặc kệ em ở đâu, em đều có cuộc sống tốt đẹp.” Lý Quân ôm lấy cô, môi mỏng hôn lên đỉnh đầu cô, “Em sẽ gặp được người rất tốt, hắn sẽ thực yêu em.”
Tô Tình hốc mắt đỏ ửng, “Em kỳ thật không xứng…”
Cơ thể cô run lên, lại nhịn không được dùng sức ôm lấy anh, “Kỳ thật em lúc trước… Câu dẫn anh là có mục đích.”
“Anh biết.” Lý Quân sờ sờ tóc cô, thấp giọng lặp lại câu nói, “Anh biết.”
Cô cực kỳ kinh ngạc, “Sao anh biết?”
Toàn thế giới,cô chỉ nói cho một con ngựa.
Cô chỉ kinh ngạc một lát, cũng đã nghĩ thông suốt toàn bộ.
Đèn cảm ứng một lần nữa sáng lên,cô ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên mà nhìn Lý Quân, “Buổi tối hôm ấy anh đến tìm em đều đã biết sao?”
Cô nói chính là cái đêm mưa anh đem trả lại chiếc vòng cho cô.
Lòng bàn tay Lý Quân lau nước mắt trên mặt cô, “Đúng vậy.”
Đêm đó, biết cuộc sống của cô từ trước giờ đến hiện tại, cũng biết giờ phút cô đang ở làm cái gì, càng biết cô chần chừ cùng do dự.
“Vậy anh còn…” Cô nhìn anh,ánh mắt xinh đẹp hiện lên một tầng nước, “… Thích em?”
“Ừ.” Lý Quân thì thầm, chế trụ cằm cô, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho/1154915/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.