“Ai đánh?”
Cô nghe thấy âm thanh chính mình khóc nức nở,cô tức giận, phẫn nộ, nhiều hơn chính là đau lòng, “Ai dám đánh anh như vậy?”
Cơ hồ là vừa hỏi xong,cô trong lòng mơ hồ đã có đáp án.
“Ba của anh sao?”
Lý Quân đã rửa sạch sẽ, tìm quần áo mặc vào, không cho cô xem vết sẹo dữ tợn kia.
Anh vài bước đi tới,lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt trên mặt cô, “Ừ, không có việc gì, đều đã qua rồi.”
Mắt Tô Tình đỏ lên trừng anh,chỉ trong vài giây, cô che mặt lại,nước mắt từ khe hở giữa các ngón tay không ngừng chảy ra, “Anh cái gì đều không nói cho em…”
“Thực xin lỗi.” Lý Quân ôm lấy cô, “Là anh không tốt.”
Tô Tình nghe được lời này, khóc càng lớn thêm.
Cô từ nhỏ đến lớn cơ hồ không khóc trước mặt người ngoài,cô ngụy trang cực kỳ hoàn mỹ, đáng yêu cùng hiểu chuyện vẫn luôn là ưu thế của cô,cô sẽ không chọc bất kỳ kẻ nào không cao hứng,cô sẽ lấy lòng mọi người,cô sẽ đem những ủy khuất cùng không cam lòng chôn ở đáy lòng, không cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Nhưng Lý Quân chỉ nhẹ nhàng nói bốn chữ ——‘ Là anh không tốt ’, liền đem lớp ngụy trang của cô hoàn toàn đánh nát.
Cô đau lòng muốn chết.
So với sự cô độc mà cô phải trải qua rõ ràng Lý Quân phải chịu khổ hơn cô gấp mấy chục lần.
“Cho em xem.”Cô khóc một lúc rồi dừng lại, cố chấp bắt anh cho xem vết thương ở sau lưng.
Truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi.Vui lòng đọc tại chính chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho/1154910/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.