Không ai ngờ Hùng Lập Tân cùng Tiểu Túc vừa đi mà đã một tuần bọn họ không có tin tức gì. Chân Mạc Tử Bắc cũng đã tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình vịn tường mà xuống giường đi bộ, nhưng cái chân bị thương vẫn chưa lành nên anh cũng không dám quá dùng sức. Lâm Hiểu Tình cùng Doãn Đằng Nhân đã sụp đổ tới nơi, ngày nào cũng ỉu xìu, đặc biệt Doãn Đằng Nhân quả đúng như là gà trống thua trận cúi đầu nhìn rất là uể oải. 
Tin tức điều tra Túc Nhĩ Nhiên vẫn chưa có, Mạc Tử Bắc không biết khuyên Doãn Đằng Nhân thế nào, mà Giản Tiểu Bạch cũng không biết làm thế nào để khuyên Lâm Hiểu Tình. Chỉ có thể nhìn Lâm Hiểu Tình trốn ở trong phòng bên nghỉ ngơi một mình. 
Doãn Đằng Nhân cũng không biết đi đâu, anh ta chỉ nói muốn đi tìm Túc Nhĩ Nhiên, thiên hạ to lớn biết đi đâu mà tìm? 
“Mạc Tử Bắc em lo quá!” Giản Tiểu Bạch thở dài. 
“Gọi anh là Bắc, đừng có gọi cả tên cả họ của anh như thế.” Mạc Tử Bắc xoay vai cô, buộc cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình. “Gọi một lần!” 
Giản Tiểu Bạch nhớ tới năm năm trước anh cũng từng bảo cô gọi anh là Bắc. Nhớ tới đó lại có chút ngượng ngùng, cũng không biết gọi như thế nào, cô cụp mắt xuống, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. 
“Gọi một lần thôi!” Mạc Tử Bắc dịu dàng lên tiếng. 
Giản Tiểu Bạch lập tức nâng hai đôi mắt tròn xoe lên, nhìn thấy ngũ quan thâm thúy anh tuấn lại lạnh lùng trên khuôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-tong-tai-xau-xa/1220392/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.