Đỏ mặt nghe anh giải quyết nỗi buồn xong, Giản Tiểu Bạch lại ở phía sau giúp anh kéo quần. Xoay người, cô khoác cánh tay anh lên trên vai mình giúp anh chống đỡ thân mình. Cả người anh dựa lên người cô, anh không dám chuyển sức nặng toàn thân mình lên một mình cô, sợ sẽ đè bẹp cô, cơ thể cô vốn đã gầy yếu còn mới bị thương lại sảy thai, phải là anh chăm sóc cô mới đúng. 
Ra khỏi của buồng vệ sinh Giản Tiểu Bạch liền la to: “Anh hai, chị dâu mau tới đây đi!” 
Hùng Lập Tân dẫn Thiên Thiên đi vào, Hiểu Tình theo sau. Mạc Tử Bắc ngồi trở lại, cười với Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình. “Rất, rất xin lỗi. Giờ tôi mới nhớ lại. Con trai lại đây với ba nào.” 
Thiên Thiên lập tức vui vẻ chạy tới, sà vào bên người Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc trong mắt tràn đầy sủng nịch vỗ về con trai. “Rốt cuộc cũng không có việc gì, bằng không tôi sẽ thật sự không thể nào mà sống được. Cả đời này đều thẹn với Tiểu Bạch, thẹn với chính mình.” 
“Tôi cũng sẽ cả đời cắn rứt lương tâm!” Lâm Hiểu Tình rất cảm động. 
“Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng không có việc gì, Thiên Thiên đã bình an trở về. Mọi người làm như thế nào mà cứu thằng bé ra vậy?” 
“Ơ! Khoan đã, anh không phải đều nhớ lại rồi chứ?” Lâm Hiểu Tình có chút kinh ngạc. “Anh làm thế nào mà nhớ lại được vậy?” 
Mạc Tử Bắc lắc đầu cười khổ, Giản Tiểu Bạch vẻ mặt đỏ bừng. 
Lâm Hiểu Tình gian xảo cười: “Không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-tong-tai-xau-xa/1220387/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.