Cả một đêm Giản Tiểu Bạch gần như không ngủ được bao nhiêu, lúc thấy Mạc Tử Bắc truyền dịch xong cũng đã sắp rạng sáng. Cô nằm bò ra ngủ một giấc, lúc tỉnh lại sắc trời đã sáng choang. Cô mở mắt ra thì phát hiện Mạc Tử Bắc đang nhìn chằm chằm mình. 
“Anh nhìn cái gì?” 
Mạc Tử Bắc lắc đầu, trên đầu còn quấn băng nên dáng vẻ rất tàn bạo. Giống võ sĩ đạo Nhật Bản quá! Giản Tiểu Bạch cũng bội phục sức tưởng tượng của cô lúc này. Cô đã tức đến hồ đồ rồi. 
“Anh có nhớ ra cái gì chưa?” 
“Từ đêm qua cho tới hôm nay em đã hỏi tôi câu này nhiều lần lắm rồi. Trong đầu tôi trống rỗng.” 
“Haizz!” Giản Tiểu Bạch ngoài thở dài không biết còn có thể làm gì. 
Kỳ lạ là ngày hôm sau dường như yên ả hơn rất nhiều. Không có ai đến nữa, nhìn thì gió êm sóng lặng lại vừa giống như ẩn chứa phong ba bão táp. Nhưng Hùng Lập Tân cũng không dám lơi lỏng, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, tinh thần mọi người đều rất căng thẳng. Doãn Đằng Nhân cũng không về công ty sắp xếp mọi chuyện. Công ty Mạc Tử Bắc có Tina quản lý hoạt động cũng không tồi. 
Đến ngày thứ tám, tay Giản Tiểu Bạch được cắt chỉ, trên cổ tay để lại một vết sẹo dài. Vết thương trên vai Hùng Lập Tân cũng lành lại. Chính có Mạc Tử Bắc là vẫn chưa khôi phục trí nhớ. 
Ngày thứ tám, Giản Tiểu Bạch có thể xuất viện, chân Mạc Tử Bắc bị gãy xương, nằm ở bệnh viện cũng không có tác dụng lắm cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-tong-tai-xau-xa/1220384/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.