Căn phòng vào đêm tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp. Giản Tiểu Bạch vẫn còn sợ hãi đã tắm nước ấm xong, thay áo ngủ yên ổn nằm ở trên giường lớn, ngẫm lại tình cảnh suýt nữa bị làm nhục kia thì vẫn nhịn không được mà giật mình.
Mạc Tử Bắc sau tắm rửa xong, khoác áo choàng tắm đi vào phòng ngủ, trong tay cầm một ly rượu. “Em có muốn uống chút rượu cho đỡ sợ không?”
Giản Tiểu Bạch trở mình ngồi dậy: “Muốn! Muốn! Muốn!”
Mạc Tử Bắc đưa cái ly chân cao qua, Giản Tiểu Bạch ngửa đầu uống cạn sau đó đưa cho anh hỏi: “Còn không?”
“Em tưởng đây là nước hả?” Mạc Tử Bắc cầm ly rượu đi ra ngoài. Khi trở về thì trong tay trống không, Giản Tiểu Bạch lại thấy thất vọng.
“Tôi còn muốn uống chút nữa!” Cô làm như một con kẻ nát rượu.
Mạc Tử Bắc trừng mắt, cô sợ tới mức lập tức im bặt.
“Ai cứu em?” Mạc Tử Bắc từ lúc nãy đã không ngừng nghĩ đến vấn đề này.
“Một người đàn ông đeo mặt nạ vàng, tôi không biết! Anh ta đeo mặt nạ ai mà biết được!”
“Vì sao anh ta phải đeo mặt nạ?” Mạc Tử Bắc nghĩ đến người đeo mặt nạ bạc lần trước đến nhà trọ.
Giản Tiểu Bạch cụt hứng nhún vai: “Ai mà biết. Có lẽ là không muốn người khác nhận ra. Mà tôi cũng chẳng biết, dù sao tôi cũng không biết người đó.”
“Bọn họ không có ác ý.”
“Bọn họ?” Giản Tiểu Bạch không hiểu sao lại thành ra số nhiều.
“À! Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Anh ta muốn tới thì sớm hay muộn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-tong-tai-xau-xa/1220350/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.