“Thứ nhất anh qua lại với tôi thì không được có người phụ nữ khác.”
“Okie!”
“Thứ hai không được làm loạn phá hoại công ty của anh Hùng nữa, anh ấy đối với tôi có ơn, sau này anh sẽ biết anh ấy đối với anh ấy cũng có ơn.”
“Uhm! Mà khoan vì sao anh ta lại sẽ có ơn với anh?” Mạc Tử Bắc cảm thấy rất kỳ quái.
“Thứ ba trước khi được tôi đồng ý thì không được hôn tôi, không được tùy tiện kéo tôi đến sống chung.” Giản Tiểu Bạch thực sự đỏ mặt nói điều thứ ba.
Mạc Tử Bắc sửng sốt: “Em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái gì mà Hùng Lập Tân có ơn với anh chứ?”
Anh liên tục truy hỏi khiến Giản Tiểu Bạch hơi hận không thể cắn đầu lưỡi mình, sớm muộn gì cô sẽ bị những lời mình lơ đãng nói ra hại chết mất thôi.
“À không, là anh Hùng đối với tôi có ơn cho tôi công việc. Nếu không có anh ấy không biết tôi có thể sống tới ngày nay hay không, cả bọn nhỏ ở cô nhi viện cũng không biết có thể sống tới nay hay không. Mấy năm nay anh ấy đều đem tiền anh ấy tích cóp được quyên góp cho cô nhi viện. Người tốt như vậy không nên bị đối xử không công bằng.”
“À!” Mạc Tử Bắc hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế: “Nếu anh cũng quyên góp tiền thì em có thể giảm kỳ hạn điều thứ hai cho anh không?”
“Ơ!” Giản Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng: “Không được!”
Mạc Tử Bắc lại ý vị thâm trường nở nụ cười. Anh phải làm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-tong-tai-xau-xa/1220341/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.