Chương trước
Chương sau
Giản Tiểu Bạch lập tức đóng lại cúc áo ngủ đầu tiên.
Trong chiếc lồng sắt xinh xắn trên cửa sổ có một cặp thỏ con màu trắng. Mạc Tử Bắc cũng nhớ là 5 năm trước anh cũng từng mua cho cô một cặp thỏ con như vậy.
“Vẫn là cặp thỏ kia sao?” Mạc Tử Bắc dè dặt hỏi, trái tim lại có chút chờ mong hơn.
Dõi theo ánh mắt anh, cô quay người lại liền nhìn thấy cặp thỏ con trên cửa sổ. Giản Tiểu Bạch trợn mắt thầm nghĩ bị anh nhìn thấy mất rồi. Cô vẫn không vứt chúng đi, mà cặp thỏ con này cũng có sức sống vô cùng mạnh mẽ, trong 5 năm trở lại đây chưa từng bị bệnh lần nào. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của anh thì trong lòng cô lại thấy tức giận.
“Đã đổi mấy lần rồi.” Cô nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Trong mắt Mạc Tử Bắc lập tức hiện lên chút cô đơn làm cho người ta không đành lòng. Giản Tiểu Bạch cố ý phớt lờ phát hiện này, không đi an ủi anh.
“À, anh còn tưởng vẫn là cặp đó chứ! Hóa ra đã đổi rồi à!” Anh thở dài một tiếng.
Giản Tiểu Bạch lại thấy có chút không đành lòng nhưng vẫn cố không mềm lòng, có chút mất kiên nhẫn. “Anh đi nhanh đi, tôi còn muốn xem TV, tôi không muốn ở cùng một căn phòng với anh.”
Mạc Tử Bắc vẫn ngồi bất động, có điều ánh mắt nhìn cô rõ ràng có vẻ quyến luyến cùng bất đắc dĩ. “Em ghét anh như vậy sao?”
“Hừ!” Giản Tiểu Bạch cười khổ: “Ghét? Vậy thì không dám, tôi chỉ là không muốn gặp lại anh mà thôi, không vì cái gì khác. Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều gặp xui xẻo, tôi không muốn cả đời bị xúi quẩy.”
“Ờ!” Trên gương mặt tuấn dật của Mạc Tử Bắc hiện lên một tia xấu hổ. “Anh không ngờ mình lại là người xui xẻo như vậy.”
Anh lại đi qua ngồi xổm xuống, lấy cái khăn trên chân cô ra ngâm vào trong nước cho ướt rồi lại đắp lên cho cô. Giản Tiểu Bạch để mặc cho anh làm, không muốn nói gì nữa. Có điều không thể không thừa nhận phương pháp của anh đúng là giúp cô bớt đau đi rất nhiều. Nhưng vẫn không thể không kìm trái tim lại mà nói: “Anh đi nhanh đi! Cầm cả chi phiếu của anh nữa. Lát nữa anh Thiếu Khanh về, nhìn thấy anh lại không tốt. Tôi không muốn làm anh ấy giận.”
Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy lời vừa ra khỏi miệng cô giống như lời của mấy người phụ nữ ở nhà yêu đương vụng trộm sau lưng chồng. Có trời mới biết cô còn chưa có lập gia đình!
Mạc Tử Bắc nghe thấy tên Mai Thiếu Khanh thì cứng đờ người: “Chi phiếu anh sẽ không mang đi đâu, anh đi đây.”
“Cầm lấy!” Giản Tiểu Bạch ngả người qua lấy chi phiếu nhét vào trong tay anh. Lúc bàn tay hai người chạm vào nhau, Mạc Tử Bắc lại xoay sang cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng bóng của cô: “Tiểu Bạch, anh xin lỗi!”
Giản Tiểu Bạch vội vã rút tay về nhưng anh lại nắm chặt, Giản Tiểu Bạch lầu bầu nói: “Không biết anh đang nói cái gì, anh đi nhanh đi!”
Mạc Tử Bắc u ám thở dài: “Thôi! Em giữ gìn sức khỏe!” Anh thật sự phải đi rồi.
Giản Tiểu Bạch bối rối giương mắt, tầm mắt hai người ở trong phút chốc giao nhau vẫn như trước là điện giật chớp lòe vang dội. Tay kia Mạc Tử Bắc khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của cô, dịu dàng vuốt ve đôi môi khẽ hiện lên vẻ kiều diễm ướt át của cô.
“Nhân sinh như nhược sơ tương kiến hà sự tây phong họa bi phiến! (Tạm dịch: Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì làm gì có chuyện gió thu làm đau lòng chiếc quạt) Anh có ngày hôm nay đúng là xứng đáng.” Anh thì thào tự nói, trong giọng nói rõ ràng có bi thương.
Giản Tiểu Bạch nghe thấy câu đó thì trong lòng phút chốc cảm thấy như bị đâm một nhát, đau đớn vô cùng.
“Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ?” Cô tự giễu cười cười. “Có là lần đầu gặp gỡ thì chúng ta cũng không vui vẻ gì!”
Cô vẫn nhớ ngày đó, anh đầu tiên là cứu cô sau đó hiểu lầm là cô có thể lấy bất cứ ai làm chồng, sau khi giải thích hai người lại giảng hòa, cứ tưởng là có thể tràn đầy vui mừng mà yêu đương ai ngờ sau lúc ân ái hai người lại mỗi người đi một ngả. Năm năm sau anh lại đến tìm cô nói câu nói như vậy, Giản Tiểu Bạch lại thấy không phù hợp với thực tế.
Mạc Tử Bắc vẫn chưa quên được dáng vẻ của Giản Tiểu Bạch lúc bắt đầu khi anh nhìn thấy cô, lúc đó cô mặc một bộ bikini kiểu dáng thịnh hành nhất, dáng người xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nụ cười duyên dáng như tiên nữ lại có vẻ thẹn thùng riêng có ở những cô thiếu nữ.
Anh ngay từ đầu liền đã có rung động rõ ràng với cô. Chỉ là lúc trước còn trẻ, anh hết sức lông bông không mình cuối cùng muốn gì.
“Anh xin lỗi!” Anh nhìn ánh mắt của cô nói lên nỗi đau đớn chất chứa trong trái tim anh. Anh sẽ không bao giờ có thể có được cô nữa, cũng sẽ không bao giờ được gặp cô nữa rồi!
“Anh sẽ đi! Không bao giờ quấy rầy em nữa.”
Giản Tiểu Bạch không nói chỉ trừng mắt nhìn anh, lúc chạm đến ánh mắt ẩn chứa đầy áy náy của anh thì ánh mắt cô không khỏi dịu xuống. Trong ánh mắt hai người nhìn nhau đều có những cảm xúc khác biệt.
Cửa không biết từ khi nào thì bị mở ra, Mai Thiếu Khanh khi nhìn thấy dáng vẻ hai người như vậy thì không hề kinh ngạc mà chỉ khoanh hai tay trước ngực, tựa vào khung cửa thưởng thức hai người trong phòng liếc mắt đưa tình.
Một hồi lâu sau anh mới lạnh nhạt nói: “Anh Mạc hình như luôn rất thích rình vợ của người khác nhỉ? Chẳng lẽ anh muốn chiếm làm của riêng?”
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trầm thấp vang vọng khắp phòng khách, Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch đều là hoảng hồn. Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt hất bàn tay anh xuống, mặt đỏ ửng. Thất vọng quá đi, đã lâu rồi mà cô vẫn như vậy, đối với anh đều có cảm giác khác lạ như vậy, thiếu chút nữa lại bị lạc ở trong đôi mắt dịu dàng của anh. Năm năm trước trong cái đêm mưa hè kia, cô đã bị lạc ở trong sự dịu dàng của anh mà không thể tự kiềm chế, năm năm sau cô không muốn lại giẫm lên vết xe đổ đó.
Mạc Tử Bắc ngẩn người ra, đứng lên quay người lại, không nhìn Mai Thiếu Khanh chỉ thản nhiên nói: “Xin lỗi anh đi đây. Hẹn gặp lại Tiểu Bạch!”
Anh không nói chuyện với Mai Thiếu Khanh mà đem tờ chi phiếu thả lại lên bàn, sau đó rất hờ hững rời đi.
Mai Thiếu Khanh không ngăn lại, cũng không nói chuyện.
Giản Tiểu Bạch đứng im, theo khóe mắt nhìn bóng anh rời đi mà rõ ràng cảm giác được anh đã đi rồi, trên cầu thang vang lên tiếng giày da của anh cọ vào mặt đất.
Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy mình hình như có lỗi với Mai Thiếu Khanh cứ như là cô đã thật sự trở thành vợ anh vậy. Vấn đề là cô và Mai Thiếu Khanh thật sự không có vấn đề gì. Nhưng cô thật sự không rõ anh Thiếu Khanh vì sao lại muốn cho Mạc Tử Bắc hiểu lầm, tuy rằng ngay từ đầu cô rất muốn làm anh hiểu lầm cô đã kết hôn nhưng vì sao sau khi anh xin lỗi thì lòng cô lại dao động?
“Anh Thiếu Khanh!” Giản Tiểu Bạch ủy khuất giống như một cô vợ nhỏ. “Em không biết anh ta đến thế nào, em cũng không biết anh ta làm sao mà biết địa chỉ của em.”
Mai Thiếu Khanh không nói. Quanh thân anh tản ra hơi thở lạnh lẽo, anh đi tới ngồi đối diện với Giản Tiểu Bạch. Nhìn cô hồi lâu rồi mới nói: “Em vẫn chưa quên được anh ta!”
Anh dùng câu khẳng định chứ không phải nghi vấn. Giản Tiểu Bạch bối rối, giương mắt vội vàng phủ nhận. “Em không có!”
“Nói cho anh biết, em vẫn còn nhớ anh ta đúng không?” Mai Thiếu Khanh dừng ở ánh mắt của cô, rất nghiêm túc hỏi.
“Ớ!” Giản Tiểu Bạch ngớ ra, cô biết Mai Thiếu Khanh đang quan tâm cô nhưng cô không biết phải nói sao, trong lòng rất phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.