Mạc Tử Bắc không khỏi muốn phát hỏa, nói một nửa rồi không nói càng làm cho người ta thấy tức hơn. “Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau đi!” “Ách! Lão Ôn nằm viện rồi, báo chiều vừa mới đăng tin.” “Ách!” Mạc Tử Bắc ít nhiều vẫn khá kinh ngạc với việc ông ta nằm viện? Cái ông già có cùng quan hệ huyết thống với anh kia hiện tại nằm viện, nhưng nghĩ đến những năm quá khứ ông ta bỏ mặc anh thì anh lại nhịn không được mà có chút oán hận. “Ông ta nằm viện là chuyện của ông ta, liên quan gì đến mình?” Cảm xúc càng hậm hực thế kia thì thật sự không có liên quan gì sao? Vì sao sau khi nghe tin tâm lý lại có chút cảm giác phức tạp như vậy? “Mặc kệ, đi bơi đi! Quẳng hết phiền não.” Giản Tiểu Bạch được Mai Thiếu Khanh đưa về nhà, Thiên Thiên sau khi nhìn thấy mẹ bị thương thì ngày nào cũng đều rất lo lắng, khuôn mặt xinh xắn cứ nhăn nhó suốt. Cậu bé ân cần đi theo Mai Thiếu Khanh, khi thấy mẹ đã được đặt xuống thì liền cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ của mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại không cẩn thận vậy? Phù phù, ngày nào cũng phù phù thì sẽ không đau nữa đâu.” Giản Tiểu Bạch nhìn hành động thân thiết của con mà đau xót trong lòng. Hôm nay gặp lại ba nó nhưng mà cô lại tuyệt đối không muốn cho anh biết sự tồn tại của Thiên Thiên, không biết như vậy thì đối với Thiên Thiên có công bằng hay không. “Cục cưng à, mẹ không đau đâu. Ba đã châm cứu cho mẹ rồi. Bây giờ con ra ngoài xem thỏ con đã ăn cơm chưa có được không?” Mai Thiếu Khanh thử dụ cậu bé đi ra ngoài, anh có chuyện muốn nói. Vừa rồi lo lắng nên trên đường đi anh vẫn chưa hỏi. Thiên Thiên vẫn cứ lẩn quẩn bên cạnh Giản Tiểu Bạch không chịu đi. “Mẹ, con nghe lời ba nên con đi ra ngoài một lúc rồi về phù phù cho mẹ nhé.” “Đi đi con.” Giản Tiểu Bạch không tự giác mà thu lại vẻ mặt dịu dàng. Con trai của cô, nam tử hán nho nhỏ của cô, trong lòng lập tức ngăn không được nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Mai Thiếu Khanh đưa tay vuốt tóc cô nói: “Không cần lo lắng, anh nói rồi bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm ba của Thiên Thiên.” “Cám ơn anh! Anh Thiếu Khanh!” “Cái người hôm nay đó có phải là ba ruột của Thiên Thiên không?” Mai Thiếu Khanh làm như là lơ đãng mở miệng nhưng thực tế trong lòng vẫn có chút bất an. “À! Không phải!” Giản Tiểu Bạch bối rối phủ nhận “Anh Thiếu Khanh, chúng ta đừng nói tới anh ta nữa được không?” Khuôn mặt cô khổ sở làm cho Mai Thiếu Khanh không đành lòng nói thêm gì nữa, mà chỉ nhìn cô nhíu mày, tự trong lòng anh cũng đã biết đáp án, trong cuộc đời của cô chỉ có một người đàn ông đó, anh cũng không phải không thấy hỏi câu này là dư thừa. “Bây giờ em tính sao?” Anh chỉ muốn biết suy nghĩ của cô. “À!” Nhăn mũi lại, Giản Tiểu Bạch cả hồi lâu cũng không chịu hé răng. Bất luận thế nào cô cũng không thể tiếp tục gặp người đàn ông đó nữa. “Bây giờ Thiên Thiên phải làm sao?” Mai Thiếu Khanh cũng không muốn buông tha cô, sự lưỡng lự của cô anh đều thấy hết. “À!” Mày cô càng nhíu chặt hơn, cô cũng không biết phải làm sao bây giờ. Trong ánh mắt cô lúc này đều là mệt mỏi chán chường, trong lòng cũng rối rắm không thôi. “Chúng ta kết hôn đi!” Mai Thiếu Khanh trong giây lát quẳng ra một câu khiến Giản Tiểu Bạch càng thêm sợ hãi, thiếu chút nữa là vì căng thẳng mà nhảy bật xuống, cái chân lại bắt đầu đau, cũng nhịn không được mà kêu lên một tiếng, Thiên Thiên nghe thấy liền từ bên ngoài chạy vào. “Mẹ, mẹ lại đau sao? Thiên Thiên sẽ phù phù cho mẹ hết đau nhé. “Thiên Thiên?” Giản Tiểu Bạch lại thấy hơi đau lòng. Kết hôn? Haizz! Bởi vì có Thiên Thiên ở bên cạnh nên Mai Thiếu Khanh không nói gì nữa, mà bản lĩnh duy nhất của Giản Tiểu Bạch chính là giả ngu, cô chỉ có thể giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy. “Anh đi mua đồ ăn, hai người chờ anh về rồi chúng ta ăn cơm.” Mai Thiếu Khanh vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì. Giản Tiểu Bạch lén liếc mắt nhìn anh một cái, phát hiện anh đang nhìn cô, đôi mắt đen trước sau như một không thể thấy được tâm tư của anh. Cô phát hiện bản thân cô thật ra không hề hiểu Mai Thiếu Khanh một chút nào. “Anh Thiếu Khanh!” Cô gọi anh lại. Mai Thiếu Khanh nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì. “Cám ơn anh!” Giản Tiểu Bạch biết chỉ một câu cám ơn thôi thì không đủ để đáp lại tất cả những gì anh đã làm. Mai Thiếu Khanh cười dịu dàng: “Không cần em cám ơn đâu, anh muốn gì em cũng biết mà.” “Ách!” Nói xong anh bước đi. Giản Tiểu Bạch sửng sốt hồi lâu, anh muốn cái gì làm sao mà cô biết được. Nhưng vừa rồi lúc anh đi đáy mắt hình như hiện lên một tia sáng lấp lánh. Không biết đó là đại biểu cho cái gì. Vì sao cô đột nhiên cảm thấy anh Thiếu Khanh trở nên thực bá đạo vậy nhỉ? “Mẹ, ba làm sao vậy?” Thiên Thiên rất mẫn cảm, giữa người lớn có một chút không ổn là cậu bé có thể phát hiện ra ngay. “À, ba đi mua cơm đó. Mẹ ngã bị thương không thể nấu cơm cho Thiên Thiên. Mẹ xin lỗi cực cưng nha, mấy ngày nay chúng ta phải ăn đồ bán bên ngoài rồi.” Giản Tiểu Bạch chuyển hướng đề tài. “Không sao đâu. Mẹ, hôm nay mẹ mặc đồ đẹp quá đi. Con cũng nhận không ra hi hi, con thích mẹ mặc đồ đẹp một chút, không thích mẹ đeo kính.” Thiên Thiên thơm lên mặt mẹ một cái. Cậu bé vừa chuyển đề tài thì liền quên khuấy đề tài ban đầu. Giản Tiểu Bạch cười ha ha hỏi: “Vì sao vậy?” “Bởi vì mấy đứa bạn cứ tưởng người hằng ngày đi đón Thiên Thiên là một bà lão. Con không thích mẹ mặc quần áo già, xấu xí như vậy. Con muốn thấy mẹ xinh đẹp một chút. Để tất cả mọi người đều biết Thiên Thiên có một người mẹ xinh đẹp.” Giản Hạo Thiên lần đầu tiên nói cho Giản Tiểu Bạch biết cách ăn mặc của cô ảnh hưởng đến hình tượng của cậu bé ở trường mẫu giáo. Không trả lời con, cô thấy có chút áy náy, đều do cô tiết kiệm quá nên không nghĩ tới con cũng không thích cô mặc mấy bộ đồ toàn màu đen nhìn rất đứng đắn đó. “Mẹ, mẹ không phải không thể đi làm đó chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thiên lộ rõ vẻ lo lắng. Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhớ cô còn chưa báo cáo tình hình ngày hôm nay với Hùng Lập Tân, cứ đi là đi cả một ngày. Anh ta nhất định rất lo lắng. “Thiên Thiên, sau này mẹ sẽ ăn mặc đẹp một chút, không để con mẹ phải mất mặt nữa. Ngoan giúp mẹ lấy điện thoại để mẹ gọi điện xin phép chú Hùng nhé.” “Dạ!” Cậu nhóc kia nhanh chóng xuống giường, ngoan ngoãn chạy đi lấy cái túi để ở trong phòng khách cho Giản Tiểu Bạch. Gọi đến máy Hùng Lập Tân: “Anh Hùng, em không hoàn thành được nhiệm vụ ngày hôm nay. Em xin lỗi.” “À!” Bên kia truyền đến giọng của Hùng Lập Tân. “Vẫn chưa bàn được sao?” Giọng của anh ấy lúc nào cũng dịu dàng, không trách cứ cũng không phê bình, chỉ nhẹ nhàng hỏi. Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. Anh ấy chưa lần nào nổi giận với cô, nếu để lỡ vụ làm ăn này, công ty Hùng Lập Tân chỉ sợ là sẽ gặp phải nguy cơ. Mấy năm nay anh ấy làm từ thiện, quyên góp không ít tiền. Ôi! Đều do cô luôn ở bên tai anh và Lâm Hiểu Tình nói mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện đáng thương thế nào, báo hại Hùng Lập Tân gần như quyên góp cả công ty. “Anh Hùng, em nhất định sẽ nghĩ cách lấy được vụ làm ăn này. Anh cứ yên tâm.” Giản Tiểu Bạch trong lúc vô tình tự lấy chum chụp đầu mình, đến lúc cúp máy cô mới tỉnh táo nhận ra là cô đã ba hoa một chuyện mà cô căn bản là không có khả năng làm được. Muốn cô lại đi tìm Mạc Tử Bắc, vậy cứ giết cô đi! Trời ạ, cô thật sự là ngốc quá đi, cứ làm mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, việc rõ ràng không thể làm thì lại cố tình đâm đầu vào, đúng là ngu ngốc mà. Sự hối hận của cô làm cho Thiên Thiên rất là lo lắng. Lúc Mai Thiếu Khanh trở về, cô vẫn còn đang than ngắn thở dài còn Thiên Thiên thì ngồi ở ngay bên cạnh cô nghiêm mặt nhìn cô thở dài. Nhìn thấy Mai Thiếu Khanh về, Thiên Thiên chạy tới kêu lên: “Ba, có phải mẹ hồ đồ rồi đúng không?” “Chuyện gì?” Mai Thiếu Khanh trong mắt lộ vẻ ân cần hơn. “Không có gì.” “Tiểu Bạch, em lo lắng sao?” Mai Thiếu Khanh đột nhiên hỏi một câu. “Chuyện gì?” “Lời cầu hôn của anh!” Mai Thiếu Khanh không kiêng dè hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]