Chương trước
Chương sau
“Cậu đó! Giúp mình trông công ty, buổi chiều có cuộc họp mình sẽ bảo Tina chuyển toàn bộ tài liệu cuộc họp cho cậu, chương trình nghị sự cậu cứ định đoạt là được.”
Mạc Tử Bắc nói xong liền đứng dậy, anh vốn chính là muốn gọi Doãn Đằng Nhân đến họp thay anh.
Không biết vì sao hai năm này đối với sự nghiệp đã không còn dã tâm như ban đầu. Bởi vì sau khi tiền tài cứ cuồn cuộn không ngừng chảy vào, anh đột nhiên cảm thấy trái ti, mình càng lúc càng trống rỗng.
“Không phải chứ! Mạc, không phải là một tháng sau sao? Bây giờ mới có mấy ngày nha, cậu nói mà không giữ lời.” Doãn Đằng Nhân kêu la thảm thiết, anh ta thật sự không muốn bị trói ở trong văn phòng.
“Please!” Mạc Tử Bắc lấy giọng điệu nghiêm nghị chưa từng có nhờ vả anh ta.
“Được rồi!” Doãn Đằng Nhân không đành lòng tiếp tục cự tuyệt: “Sau khi cậu tìm được cô ấy, nhất định phải đưa đến đây cho mình gặp. Mình muốn nhìn xem cô gái này có gì giỏi giang mà khiến cậu đánh mất cả tâm hồn, năm năm không thể quên được.”
“Rồi!” Mạc Tử Bắc tính ra cửa lại dường như nghĩ tới cái gì đó nói: “Bên trong có phòng nghỉ, mình không ngại đàn bà của cậu quay trở lại nhưng nhớ tám mươi hai ngàn vạn cấp cho cô nhi viện. Còn nữa mọi chuyện xong xuôi thì đem đồ của mình dọn dẹp lại đàng hoàng hoặc là cứ quẳng hết đi. Mình không muốn đệm chăn hai người làm dơ!”
“Làm từ thiện? Cậu thiện tâm quá nhỉ?” Doãn Đằng Nhân hỏi.
“Cho là vậy đi!” Trong đầu Mạc Tử Bắc ngày nào cũng nhớ lời hứa nói được thì làm được với cậu nhóc có khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
“Mạc, cậu thật đả kích người ta quá nha. Mình không có bệnh đâu, tuy rằng mình thừa nhận mình rất đào hoa nhưng mà mình thật sự không có bệnh. Vừa làm kiểm tra sức khỏe xong.” Doãn Đằng Nhân giải thích nói.
Mạc Tử Bắc xả ra một tràng cười sung sướng: “Biết rồi. Nhưng mà mình nhắc nhở cậu thời kỳ ủ bệnh của AIDS nghe nói có thể dài đến mười năm. Ai biết cậu khi nào thì phát bệnh chứ!”
Tiếng cười trầm thấp còn quanh quẩn ở cửa mà người đã không còn thấy bóng dáng. Doãn Đằng Nhân ngây ngốc ngồi vào ghế tổng giám đốc của Mạc Tử Bắc. Thật là bất đắc dĩ bỗng nhiên bị bạn tốt tổn thương như vậy. Trái tim anh ta thật lạnh thật lạnh.
“Tiểu Túc! Túc Nhĩ Nhiên!”
Bóng người xinh đẹp bước vào cửa, chờ đợi chỉ thị của anh ta. Trên mặt không có gì chút biểu cảm, khô khan giống như con rối gỗ nhưng Doãn Đằng Nhân lại cảm thấy cô gái này rất khác biệt. Anh ta tính tối này không đi đâu mà ở ngay tại đây chơi đùa Tiểu Túc.
Ngày hôm sau.
Hùng Lập Tân phái Giản Tiểu Bạch đến Duy Bạch bàn một hạng mục quảng cáo mà Duy bạch vừa chuyển về nước đang trong thời kỳ rất cần quảng cáo. Trưởng phòng kế hoạch lại đúng lúc xin nghỉ phép, Hùng Lập Tân đành phải phái Giản Tiểu Bạch đến đó bàn chuyện trước.
“Nhớ kỹ là Duy Bạch nhé! Cương Kiến Thành sẽ gọi lái xe chở em đi. Bất kể bọn họ có đưa ra nhiều điều kiện hà khắc cũng đều đồng ý, không được cãi nhau với người ta. Chúng ta chỉ có làm vụ thứ nhất không có lời về sau mới có thể kiếm đồng tiền lớn biết không?” Hùng Lập Tân dặn đi lại dặn.
“Dạ, biết rồi. Anh Hùng, anh yên tâm, em sẽ tận lực bàn tiếp vụ làm ăn này.” Giản Tiểu Bạch thề phải cố gắng.
“Đi thôi!”
“Mạc thị.”
Sáng sớm Doãn Đằng Nhân ngồi ở trong văn phòng, anh cảm thấy thực nhàm chán. Tiểu Túc đứng ở ngay bên cạnh, mặt không chút thay đổi. Còn Doãn Đằng Nhân thì đang có hứng thú thưởng thức dung nhan thanh lệ của Tiểu Túc. Đúng là một cô gái trẻ trung thuần khiết, không có chút chau chuốt, không có một món đồ trang sức nào, chỉ tự nhiên tươi đẹp và trang nhã. Rất trung tính nhưng vẫn rất cá tính.
Tina gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Doãn, cô Giản ở công ty truyền thông đến bàn về chuyện quảng cáo. Xin hỏi ngài có muốn tự mình tham dự hay không?
Doãn Đằng Nhân nhíu nhíu mày: “Từ khi nào thì Mạc ở công ty ngay cả quảng cáo cũng phải tự mình nắm lấy? Ý tổng giám đốc Mạc ra sao?”
“Tổng giám đốc Mạc đều tự mình quản lý quảng cáo, anh ấy nói quảng cáo liên quan đến hình tượng của công ty làm không tốt sẽ phá hỏng thương hiệu của công ty.” Tina nhịn không được mà vì Mạc Tử Bắc nói chuyện.
Doãn Đằng Nhân méo miệng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Là một cô gái sao? Đẹp không?”
Doãn Đằng Nhân hỏi ánh mắt còn không quên quét về phía Tiểu Túc, phát hiện trong mắt cô chợt lóe lên tia khinh thường, anh ta nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi. Làm sao có cô gái này dám khinh thường sếp mình như thế. Vẻ mặt đó của cô quả thực là không xem anh ta là cái đinh gì.
Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu suy nghĩ: “Vậy qua đó xem bọn họ nói như thế nào đi!”
“Được!” Tina rời đi.
Doãn Đằng Nhân đi đến trước mặt Tiểu Túc nhìn chằm chằm mặt cô hồi lâu, biểu tình bí hiểm khiến Tiểu Túc rất khẩn trương nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
“Tiểu Túc, hình như cô rất khinh thường tôi ha!” Doãn Đằng Nhân khi nói lời này thì nhìn thấy đôi mắt sâu đẹp, gương mặt của Túc Nhĩ Nhiên cong thành một vòng cung có một sức mạnh mê hoặc lòng người.
Mặt Tiểu Túc lập tức bị anh ta nhìn chòng chọc như nhìn một trái táo chín. Nhưng vẫn không dấu vết nhắc nhở: “Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.