Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra, Mạc Tử Bắc trong lòng lại cực kì bực mình, chuyện tốt của hắn tự nhiên lại bị phá ngang, hắn 
Nói xong. Mạc Tử Bắc nghiêm mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng ngủ của Giản Tiểu Bạch 
Từ đầu đến cuối hắn đều biểu hiện như thể mình là một đại gia nhưng hắn biết hắn đã thua cái tên không tiếng không động Mai Thiếu Khanh kia. Cái thằng nhóc ấy tuổi còn nhỏ mà đã luyện được cái vẻ mặt vô cảm đó. Chỉ cần hắn nghĩ đến cái khuôn mặt điềm tĩnh lạnh nhạt kia là trong lòng lại trỗi lên cảm giác thất bại 
Mắt thấy bóng hắn biến mất ở cửa phòng ngủ, Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại xuất hiện một tia mất mát khó nói thành lời. 
Hôm nay quả là một ngày dài – đầu tiên là bị trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại bị người ta khi dễ. 
Mai Thiếu Khanh lạnh nhạt nhìn Mạc Tử Bắc rời đi, không nói lời nào nhưng khóe môi xinh đẹp kia nhẹ nhàng tạo ra một độ cong nhất định, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra. 
Mạc Tử Bắc vừa đi, để đánh tan bầu không khí xấu hổ, Tiểu Bạch nói với Mai Thiếu Khanh: “Anh Thiếu Khanh, anh đi ra ngoài trước được không, em muốn thay quần áo. Em không sao, cám ơn anh đã đến, nếu mà anh không đến kịp thì em cũng chẳng biết là chuyện gì sẽ xảy ra nữa.” 
“Anh vừa về thì nhìn thấy cửa phòng em bị phá nên anh nghĩ em gặp rắc rối.” Mai Thiếu Khanh nhìn cô, giọng nói bình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-tong-tai-xau-xa/1220254/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.