Kì thật Lâm Hiểu Tình đã sớm biết, trò hay này đều dựa theo ý tưởng ngẫu hứng của cô, thời gian ngắn ngủi như vậy, Giản Tiểu Bạch sẽ không có việc gì! Cô đã không nghĩ tới xuất phát thuận lợi vậy mà tới đây lại gặp được một soái ca. Ha ha, Giản Tiểu Bạch, cậu cứ cười thầm đi! Lâm Hiểu Tình trong lòng thật cao hứng đắc ý cười một tiếng thiếu chút nữa bị soái ca nhìn thấy. Lập tức lại giả bộ dáng vẻ lo lắng. Nhìn xem soái ca đang áp lên cái miệng nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch, không đúng, là đang làm việc cấp cứu khẩn cấp — hô hấp nhân tạo. (TY: chụt chụt, há há há …. Tác giả: kéo con điên này ra cho người ta làm việc) Đáng tiếc sao! Đây là nụ hôn đầu tiên của Giản Tiểu Bạch! Lâm Hiểu Tình tận đáy lòng cầu nguyện chỉ mong khi cô tỉnh lại sẽ không cầm dao chặt thịt gà đuổi giết cô. Cô đẩy Tiểu Bạch xuống nước là có dụng ý muốn soái ca và Tiểu Bạch đến gần nhau tạo cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân thôi mà? Nói trắng ra là cô đang tạo cơ hội cho bọn họ. Soái ca thổi thổi mấy hơi vào cái miệng nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch làm cô dần dần tỉnh lại. Cô sặc nước không có nặng như vậy, chẳng qua chỉ là quá sợ hãi mà thôi. Lâm Hiểu Tình thấy cơ hội tới cũng yên tâm, thấy Tôn quản lý tới liền dặn dò một phen rồi về phòng chuyên dụng để thay quần áo. Giản Tiểu Bạch tỉnh lại: “Hiểu Tình?” Cô ngồi dậy, theo bản năng kêu tên Lâm Hiểu Tình nhưng không thấy người đâu cả! Anh chàng nọ dùng đôi mắt chim ưng sắc bén quét qua bên cạnh, phát hiện cô nàng lén lút vừa rồi đã không thấy đâu. Tôn quản lý đã chạy tới kêu lên: “Giản tiểu thư, đại tiểu thư còn có việc, nói cô tỉnh lại thì bảo chúng tôi đưa cô đi bệnh viện. Cô ấy bị lão gia kêu đi có việc gấp.” Giản Tiểu Bạch trong lòng cảm thấy rất tủi thân, nước mắt cũng đã giàn dụa, Lâm Hiểu Tình! Cái cô này tám phần là uống nhầm thuốc, lại dám đem cô đẩy xuống bể bơi, biết rõ cô không biết bơi còn làm như vậy, muốn giết người cũng phải để cho người ta viết di chúc chứ. (TY: +.+!!) Thấy nước mắt của Giản Tiểu Bạch, soái ca tự dưng thấy căng thẳng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn quản lý, nói: “Tôi đưa cô ấy về, không cần các anh đưa cô đi bệnh viện.” “?” Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt cố gắng nhớ xem âm thanh quen thuộc này đã nghe thấy ở đâu. “Tôi nói Giản Tiểu Bạch tôi đưa cô về.” Anh kia nhắc lại một lần nữa. “Làm sao anh biết tên của tôi?” Giản Tiểu Bạch nhất thời quên cả khóc, không nhịn được hỏi. A! Anh cười nhẹ “Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô không nhìn thấy tôi sao?” Nói xong anh ta ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú để cách trước mắt Giản Tiểu Bạch mười centimet. Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú tiến đến dọa trái tim Giản Tiểu Bạch nhảy lên một cái, đập loạn cả lên. Chưa từng có soái ca đẹp hơn cả diễn viên như thế đến gần cô, khiến mặt cô nhất thời đỏ bừng. “Anh..anh..anh là ai?” Cô nhất thời kêu lên làm cổ họng đau rát khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. “Ân nhân cứu mạng của cô, là tôi cứu cô từ bể bơi ra.” Soái ca thấy vẻ mặt thống khổ của cô tiện lời nói: “Tôi đưa cô về! Ngày mai giọng nói của cô sẽ khôi phục về bình thường.” “Cám ơn anh nhưng anh vẫn nên giúp tôi tìm Lâm Hiểu Tình đi!” Giản Tiểu Bạch không muốn làm phiền đến hắn dù sao hắn cũng là người xa lạ. Soái ca này liếc đôi mắt ưng nhìn qua cửa phòng thay đồ một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng lại lóe lên, anh từ trước đến nay chưa cự tuyệt cô gái nào muốn dâng mình cho anh. Đây là do Giản Tiểu Bạch này xuất hiện rất đúng lúc trước mắt anh, anh phải đem về hưởng thụ một phen để không phụ lòng tốt của các cô kia. (TY: chết tỷ rồi, rước sói về nhà, rước cáo lên giường
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]