Giọng nói lạnh lẽo vang lên, kèm theo đó là một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa. Anh kéo tay cô về phía mình, mang dáng người nhỏ nhắn đó đặt ở sau lưng mà che chở.
Mộc Uyển có chút cảm động. Người đàn ông này mặc dù trông rất đáng sợ, nhưng lại năm lần bảy lượt mà đứng ra bảo vệ cô. Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ ba cô ra, anh chính là người đầu tiên che chở cho cô trước mặt người khác. Nghĩ đến đó, sóng mũi cay cay, cô mỉm cười nhưng lại rơi nước mắt.
"Không sao chứ?"
"Ừm!"
Anh không yên tâm mà quay đầu lại nhìn cô. Chợt thấy khoé mắt cô vẫn còn vương lại chút nước, một cảm giác kì lạ ập tới trong lòng anh khiến anh vô cùng khó chịu.
Tần Tố My vội đỡ anh trai mình dậy, cô ta lo lắng hỏi:
"Anh! Anh không sao chứ?"
"Mẹ kiếp! Là thằng khốn nào dám đánh tao?"
Hắn hung hãng nhìn về phía cửa, lại bắt gặp ánh trăng cực âm của Mộ Tử Khanh. Chẳng biết sao hắn lại thấy hơi ớn lạnh. Gương mặt này... Hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.
"Ồ!!! Thì ra là cậu cả nhà họ Tần sao?"
"Nếu đã biết rồi thì còn không mau cút đi?"
"Hửm? Động tay động chân với người của tôi mà lại còn muốn đuổi tôi sao?"
"Người của mày? Haha... Người của mày thì đã sao? Ông đây muốn thì nhất định sẽ ngủ cho bằng được."
Mộc Uyển giận đến run người, ngón tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102119/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.