Câu nói của anh khiến cô gái nhỏ đỏ mặt. Cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà. Cơ mà tại sao trái tim cô lại đập nhanh quá vậy?
"Sao nào? Có đồng ý gả cho tôi không?"
"Anh có thể giống người bình thường một chút được không?"
"Cô dám nói tôi không bình thường?"
"Tôi không có nói là anh tự nói."
"Ồ!!! Vậy chúng ta thử một chút, xem tôi có bình thường hay không?"
"Cái gì???"
"Tôi không chỉ bình thường mà còn rất khỏe..."
Mộc Uyển nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời trước mắt mà muốn đập cái tô vào mặt anh cho rồi. Đã không biết xấu hổ mà đầu óc lại còn rất ư là đen tối. Cô đang nói đến vấn đề phần trên anh lại suy nghĩ về vấn đề phần dưới. Thật là... Thật là muốn chọc cô tức chết mà.
Nhìn gương mặt cố kiềm nén của Mộc Uyển, Mộ Tử Khanh lại kéo ra một nụ cười. Tự dưng anh cảm thấy có cô để chọc ghẹo cũng vui lắm. Anh thích nhất là cái bộ dạng tức giận mà lại không làm gì được... Quả là rất đáng yêu.
Mộc Uyển lườm anh một cái, bỏ mặc anh đứng đó, cô quay lưng lại để múc canh. Nhìn tô canh nóng hổi đang toả khói nghi ngút, anh lại bước về phía cô.
"Để tôi!"
Cẩn thận bưng tô canh ra ngoài, Mộ Tử Khanh lại không nhìn thấy... Sau lưng anh, có cô gái nhỏ đang e thẹn mà mỉm cười.
Bữa ăn đơn giản được bày lên. Ba người ngồi cùng nhau, bầu không khí liền trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102115/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.