"Ông chủ à! Anh đâu rồi?"
Nghe Dung Tịch gọi tên mình, Mặc Đình Kiên thở dài rồi vẫn phải quay bước đi vào trong. Mộc Uyển nhìn thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên.
"Anh... Là anh sao?"
"Phải! Là tôi, chúng ta... Lại gặp nhau rồi."
"Hai người... Hai người có quen sao?"
Dung Tịch ngây ngô hỏi. Mộc Uyển mỉm cười trả lời cô:
"Lần trước đến tìm cậu... Là anh ấy đưa mình vào trong."
"À!!! Ra là vậy."
Mặc Đình Kiên cười một cách gượng gạo. Nhìn thấy cô hiền lành, mềm yếu như vậy, anh quả thật thấy cắn rứt lương tâm. Tại sao? Tại sao anh lại nỡ làm một cô gái đáng yêu như vậy tổn thương kia chứ...
"A Uyển! Cậu ở đây chỉ có một mình thôi sao?"
"Không! Uyển Đồng ở đây với mình. Cậu ấy nói đi mua chút gì đó để ăn."
"Vậy sao?"
"Ừm! Mà cũng lạ thật, đã đi lâu vậy rồi, tại sao vẫn chưa về?"
"Hay cậu gọi điện thử xem."
Mộc Uyển gật đầu. Cô lấy điện thoại ra, bấm số của Uyển Đồng rồi nhấn nút gọi. Đột nhiên bên ngoài cửa phòng lại có tiếng chuông điện thoại reo lên. Ba người cùng ngạc nhiên hướng ánh mắt ra cửa.
Uyển Đồng đi vào, bên cạnh còn có một anh đẹp trai đang kiên nhẫn làm chỗ dựa cho cô ấy bước đi. Mà khi nhìn thấy anh ta, Mặc Đình Kiên lại đưa tay che miệng mà cười.
"Đồng Đồng, cậu bị sao vậy?"
"Đồng Đồng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Uyển Đồng ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102108/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.