Căn nhà rộng lớn vắng lặng không có lấy một bóng người. Mộc Uyển mở cửa đi vào, trong lòng mang theo cả một bầu trời u ám. Đôi chân chậm rãi đi lên từng bậc cầu thang dẫn đến phòng ngủ của anh. Mỗi một bước đi đều như là một mũi dao nhọn thay phiên nhau rạch cắt tim cô.
Căn nhà này cô đã từng tới. Người đàn ông đó, cô vẫn còn yêu. Căn phòng đó hai người đã từng ân ái. Giờ quay lại, cô đã trở thành người bán thân cho anh. Nói bán thân chỉ là nói cho lịch sự. Nói khó nghe một chút thì chính là...
Mà thôi, bỏ đi. Cũng đâu có gì quan trọng đâu. Chỉ cần có tiền để cứu ba cô thì mọi chuyện khác đều không quan trọng. Có chăng chỉ là tan nát trong lòng một chút thôi.
Cửa phòng khép hờ không khoá, Mộc Uyển có hơi chần chừ một lúc rồi cũng mở cửa đi vào. Căn phòng không có người, chỉ có tiếng nước đang chảy trong phòng tắm. Cô đoán anh đang tắm bên trong.
"Tới rồi sao? Em rất đúng hẹn."
Sau câu nói đó, Mộ Tử Khanh từ trong phòng tắm đi ra. Trên người anh chỉ có duy nhất một chiếc khăn quấn ngang hông che đi phần thân dưới. Nửa thân trên vẫn còn đẫm nước, những giọt nước lóng lánh chảy dọc theo đường cong cơ thể. Chảy xuống đến cơ bụng săn chắc của anh rồi đọng lại trên chiếc khăn tắm.
Bước đến gần cô, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với ánh mắt nóng bỏng của mình. Ngón tay cái xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102089/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.