Nghe được mấy lời đó, trái tim vốn nghĩ đã hoá đá bỗng chốc lại đau lên liên hồi. Nằm trong lòng người mình yêu nhất, nghe mấy lời đau lòng như thế cô thật sự đau chết đi được.
Khẽ nhích người muốn thoát khỏi anh, vòng tay rắn chắc kia lại siết chặt lại. Mộc Uyển im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói:
"Buông em ra, chúng ta về nhà!"
Mộ Tử Khanh toàn thân say khướt vậy mà khi nghe được giọng của cô, anh thật sự đã buông cô ra. Mộc Uyển ngồi dậy, nước mắt cứ rơi xuống, chảy chạm vào trong tim. Đưa tay lên áp vào má anh, cô mỉm cười, nhỏ giọng nói:
"Em đưa anh về nhà!"
Chật vật mãi cô mới đỡ được anh đứng dậy. Nhưng cái thân hình cao lớn của anh thật quá khó để cô có thể đứng vững. Bước ngã bước nghiêng, cô cứ thế mà đỡ anh đi ra khỏi bar.
Chiếc xe sang trọng đậu trước quán, vừa nhìn qua cô liền biết đó là xe của anh. Đỡ anh ngồi vào trong xe, cô đi qua ngồi vào ghế lái. Giúp anh thắt dây an toàn, cô khởi động lái xe rời đi.
Đường phố vắng lặng, cô lái xe rất chậm. Đôi mắt xinh đẹp nhìn sang người đang say ngủ, gương mặt ấy thật khiến cô đau lòng. Tại sao anh lại tự dày vò bản thân mình như thế? Tại sao lại không sống thật tốt? Tại sao lại cứ phải để bản thân mình đau lòng?
"Mộc Uyển... Đừng đi..."
Hai mắt khép chặt, hai hàng nước mắt lại rơi xuống. Trong cơn say, anh vẫn cứ dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102054/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.