Cánh cửa thang máy đóng lại, ngăn cách hai người với thế giới ngoài kia. Mộc Uyển nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng pha thêm chút đau lòng:
"Buông em ra."
Mộ Tử Khanh vẫn cứ không cử động. Anh vẫn chăm chú nhìn cô chưa từng rời mắt dù chỉ là một giây. Kéo cô ôm vào lòng, siết chặt. Anh chỉ muốn tìm lại chút hơi ấm quen thuộc mà suốt bốn năm qua anh luôn nhớ mong.
Mộc Uyển không nói gì, không làm càng cũng không chống đối anh. Cô cứ im lặng để mặc cho anh ôm mình như thế. Bởi... cái ôm này, cô cũng ngày nhớ đêm mong.
"Mộc Uyển... Xin lỗi!"
Không nhắc đến thì tốt, mà cứ hễ nhắc đến là lại đau. Chuyện của ngày hôm đó, cô đều biết. Chỉ là cô lại chưa tìm được cách để buông bỏ mà thôi.
Giọt nước ấm nóng rơi xuống vai cô, Mộc Uyển thoáng chốc giật mình. Anh... Mộ Tử Khanh, anh đang khóc sao?
"Mộc Uyển... Tha thứ cho anh đi được không? Muốn anh làm gì cũng được, nhưng đừng dày vò anh bằng cách này có được không?"
"Anh buông em ra trước đi."
"Không! Anh không buông. Anh buông ra rồi, sợ là sẽ không thể ôm em nữa."
"Mộ Tử Khanh..."
"Anh biết em giận anh, em muốn đánh muốn chửi anh thế nào cũng được. Anh đều nguyện ý."
Lời anh nói ra mang theo cả một nỗi đau vô tận. Cô im lặng không nói, anh lại cứ siết chặt cô hơn. Thật ra thì cô không giận anh, cũng không trách anh. Chỉ là vì ngày hôm đó, anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102048/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.