Nhìn nét mặt đượm buồn của anh, Mộc Uyển lại thấy đau lòng. Vòng tay cô ôm chặt anh thêm một chút, cọ má vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim của người đàn ông này. Cô biết, ngay khoảnh khắc này đây, anh đang rất yếu lòng.
Tình mẹ, đó là thứ tình cảm thiêng liêng và cao cả nhất trên đời. Hai mươi mấy năm trước, anh chỉ là một đứa trẻ. Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đó của người mà mình gọi là mẹ, thử hỏi ở trong thâm tâm một đứa bé, anh sẽ đau đớn đến nhường nào.
Bất giác, cô lại khóc. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy xót xa rồi. Tuổi thơ của anh, chắc chắn là không được hạnh phúc.
"Tử Khanh..."
"Hửm?"
"Anh muốn khóc thì khóc đi."
"Không được, khóc sẽ yếu đuối lắm."
"Trước mặt em anh có thể yếu đuối một lần mà."
"Không..."
"Tử Khanh, từ lúc quen biết anh, anh đã luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho em. Lần này đổi lại, anh cứ yếu đuối mà khóc một lần đi, em... làm chỗ dựa cho anh."
"Mộc Uyển..."
"Đừng sợ, lúc trước anh chỉ có một mình. Hiện tại, em sẽ luôn là chỗ dựa cho anh, được không?"
Đẩy nhẹ anh ra, cô nhìn thấy anh đã rơi nước mắt. Gục đầu vào vai cô, bàn tay anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn kia mà khóc. Lâu nay anh luôn là người tàn nhẫn, không cảm xúc trước tất cả mọi người. Nhưng lần này, trước mặt người phụ nữ anh yêu nhất, cho anh khóc một lần, yếu đuối một lần, dựa vào cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3101995/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.