Chu Yến Oanh từ trong phòng ngủ của Lăng Vũ tìm được chiếc tủ bí mật của anh. Nhìn đống tài liệu mật bên trong đó, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn. Nếu như cô lấy nó đi, cả đời này cô cũng không đủ can đảm để gặp lại anh. Nếu không lấy đi, cả đời này cô vĩnh viễn cũng không bao giờ được nhìn thấy anh một lần nào nữa.
Nếu như được chọn, cô sẽ chọn cách rời khỏi anh. Bởi lẽ nếu như không thể ở cạnh anh, cô có thể đứng ở một góc khuất nhìn anh hạnh phúc. Bao nhiêu đó cũng đủ rồi.
Để đống tài liệu vào chiếc balo, Chu Yến Oanh vội vã chạy ra khỏi phòng. Đến nửa đoạn cầu thang, bước chân cô đột ngột dừng lại. Trước mặt cô, Lăng Vũ đứng đó, đôi mắt đau lòng nhìn cô. Anh mỉm cười, nụ cười buồn đến xé lòng.
"Yến Oanh... em đi đâu vậy?"
"Lăng... Lăng Vũ."
"Em đi đâu? Anh đưa em đi."
"Anh... Anh đừng qua đây."
Nói xong, cô rút từ trong túi ra một khẩu súng ngắn đã được gắn ống giảm thanh chỉ về phía anh. Lăng Vũ môi cười mà trong lòng lại là một mảnh hỗn độn. Anh nhìn cô, vẫn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng đó.
"Em bắn đi."
"Lăng Vũ..."
Chu Yến Oanh vừa khóc vừa gào lên. Cô vốn định âm thầm mà bỏ đi. Chỉ là không ngờ tới, anh lại trở về ngay lúc này. Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Giọng nói nghẹn ngào khiến anh nghe đến đau lòng.
"Lăng Vũ, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3101968/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.