Mộc Uyển và Dung Tịch đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện. Cảm giác của Uyển Đồng lúc này, chắc chắn là rất đau lòng. Cô cũng là một người mẹ. Cảm giác đó... cô tất nhiên hiểu rõ.
Tô Dĩ Thần bất lực đi ra ngoài. Mộc Uyển nhìn thấy thì cũng chỉ biết thở dài chứ không thể làm gì hơn. Biết nói sao đây khi mỗi người một suy nghĩ. Nếu như lúc đầu anh giải thích rõ mọi chuyện thì biết đâu bây giờ đã khác.
"Anh Tô! Cậu ấy..."
"Cô ấy đang rất kích động. Làm phiền cô giúp tôi xoa dịu cô ấy."
"Được!"
Tô Dĩ Thần gật đầu với cô rồi thẩn thờ bước đi. Mộc Uyển và Dung Tịch nhìn theo bóng lưng anh mà chỉ có thể bất lực thở dài. Cô cũng hết cách rồi.
Đi vào phòng bệnh, hai người vội vã đỡ Uyển Đồng lên giường. Nói sao thì cô ấy cũng vừa mới "sanh non". Để cơ thể nhiễm lạnh, e là không tốt lắm.
Ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Mộc Uyển nhỏ giọng nói:
"Cậu... khóc đi."
Dứt lời, Uyển Đồng lập tức quay sang ôm chầm lấy cô mà khóc nức nở. Mộc Uyển và Dung Tịch nghe thấy tiếng cô khóc thì trong lòng không khỏi xót xa. Nhìn cô ấy đau khổ như thế này mà hai người lại không thể làm gì được. Cảm giác này không dễ chịu tý nào.
Hành lang đông người qua lại, bên ngoài cửa phòng, có cậu thanh niên đứng đó. Đôi mắt âm trầm quan sát từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp của người mà anh ngày nhớ đêm mong.
"Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3101965/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.