Một tuần sau...
Mộc Uyển trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cả căn nhà chìm trong một màu đen u ám. Trong lòng bỗng dưng dấy lên một sự bất an.
Vội vã chạy vào trong, cô lại không ngờ bản thân mình bị đánh lén. Cứ như thế, người kia đánh cô ngất đi.
Chiếc du thuyền chậm rãi di chuyển trên biển cả mênh mông. Gió đêm vi vu thổi, mang theo cả vị mặn của biển khơi. Đâu đó vang lên khúc dương cầm du dương trầm bổng. Một điệp khúc nhẹ nhàng mà sâu lắng cứ thế lang thang dạo chơi theo gió khơi xa.
Mộc Uyển tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Đầu óc có chút mơ hồ, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái, cơ thể cô lại đang khoác lên một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi. Vội vã ngồi dậy, cô đặt chân xuống giường rồi chậm rãi bước đi.
Trên boong tàu yên ắng, chỉ có những nốt nhạc lúc trầm lúc bổng đang nhảy múa, đùa nghịch với gió đêm. Cách đó không xa, một dáng người cao cao quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Tử Khanh...Là anh sao?"
Vừa nói, cô vừa bước về phía anh. Mộ Tử Khanh nghe tiếng cô gọi, anh chậm rãi xoay người lại nhìn cô.
Vẫn là bộ váy đó, bộ váy cưới của hơn bốn năm về trước. Lần đó, cô mặc nó trên người, trở thành cô dâu đẹp nhất để gả cho anh. Nhưng số mệnh trớ trêu, anh và cô lại vì chút hiểu lầm mà cách biệt tận bốn năm. Bây giờ, anh mặc cho cô bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/2477652/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.