Điện thoại của Mộ Tử Khanh reo chuông, anh lạnh lùng nhìn cái tên hiển thị trên màn hình. Nhấn nút nghe, cuộc gọi được kết nối.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng u ám. Tô Dĩ Thần và Mặc Đình Kiên đã đến điểm đích nhưng đợi mãi vẫn không thấy Mộ Tử Khanh nên đoán chừng đã xảy ra chuyện rồi. Tô Dĩ Thần gọi điện để xem anh có bị làm sao không.
Khoé môi kéo ra một nụ cười, Mộ Tử Khanh giọng nói không chút độ ấm trả lời người đầu dây bên kia.
"Có chút chuyện ngoài ý muốn."
"Không sao chứ?"
"Không sao! Chỉ có chút rắc rối."
"Ở đâu?"
"Bệnh viện Hồng Ân."
Trong phòng khám, Mộc Uyển khập khiễng đi ra. Chỗ bị thương trên trán đã được băng lại, cái cổ chân cũng đã được cố định. Nhìn cái dáng vẻ khổ sở kia, Mộ Tử Khanh thở dài. Cuối cùng vẫn là anh đi về phía cô rồi đỡ cô ngồi xuống dãy ghế bên cạnh.
"Bác sĩ nói gì?"
"Không sao! Chỉ bị bong gân."
"Còn vết thương thì sao? Có để lại sẹo không?"
"Chắc là có."
Để lại sẹo... Người ta là con gái, nếu để lại sẹo thì không tốt lắm. Đúng là rắc rối mà.
"Cầm lấy!"
Lấy từ trong túi áo ra một sấp tiền, anh dúi vào tay cô. Dẫu sao thì cũng là do anh gây ra, số tiền này xem như là để cô đi xoá sẹo và bồi thường thiệt hại tinh thần cho cô.
Mộc Uyển nhìn sấp tiền trên tay mình, biểu cảm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/2475679/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.