Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly Biên tập: Tiểu Sên Sáng sớm, Hữu Ninh ăn xong bữa sáng của mình rồi chuẩn bị giúp Tá Ninh một phần nữa, xong mới mặc vào áo sơ mi đen cùng với quần jean màu xanh, chân mang giày vải bước xuống lầu chờ Lê Tuấn Uy. Cô phải cố gắng lắm mới không để cho tâm trạng vui vẻ mong chờ của mình biểu hiện ra quá rõ ràng. Tối qua cô đã thức trắng đêm suy nghĩ, cũng không hiểu tại sao mình lại thích vẻ mặt không hề thân thiện của Lê Tuấn Uy. Tại vì hôm trời mưa anh đưa cô về ư? Hay là lúc anh làm bộ làm tịch nói muốn tìm chỗ ở cho bạn mình nhưng thật ra lại muốn đến gặp cô? Cô cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng dù có thể nào, điều này sẽ là bí mật nhỏ mà cô giữ lại trong tim mình. Bởi vì Lê Tuấn Uy là một người công tư rõ ràng, nếu để anh biết bí mật này, có lẽ chuyện của bọn họ sẽ tan biến. Khi cô còn đang miên man suy nghĩ, Lê Tuấn Uy đã dừng xe bên cạnh cô, mỉm cười nói chào buổi sáng. “Chào buổi sáng. Cô chờ có lâu lắm không?” Lê Tuấn Uy hỏi. “À, không có, tôi mới vừa xuống thôi. Đúng rồi, anh đã ăn sáng chưa?” “Còn chưa ăn. Nhưng không sao đâu, chờ lát nữa chúng ta lại…” Anh còn chưa nói hết, một hộp cơm nắm đã nhanh nhẹn xuất hiện trước mặt. “Tôi làm đấy, anh ăn thử đi.” Anh cảm thấy cô cười ngọt ngào giống như chiếc bánh kem đậu phộng mà anh thích nhất. Anh tất nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Trong cơm nắm có củ cải muối, đậu rang ngũ vị hương, rong biển, chà bông, bánh quẩy và trứng muối, anh cảm thấy mùi vị không tồi, cũng ăn rất ngon, cuối cùng cô lại đưa thêm một ly trà lạnh, uống vào cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. “Bữa sáng phong phú như vậy, tôi sẽ bị cô làm hư đấy.” Anh cười nói, hoàn toàn cảm nhận được tâm ý của chính mình. Nghe được anh vô tư nói như thế, cô cảm thấy thất sự rất vui vẻ. “Sáng sớm mà phải làm mấy thứ này, chắc rất mệt phải không” Anh hỏi. “Không có đâu.” Chỉ cần anh thích, cô sẽ không thấy mệt chút nào hết, thật ra chuyện này là do cô cam tâm tình nguyện. “Trừ nấu nương ra, có vẻ cô rất thích mấy thứ hoa cỏ à?” Anh lại hỏi. “Đúng rồi. Nhưng nhà của tôi rất nhỏ, không có chỗ để trồng, hơn nữa mẹ và chị tôi lại nghĩ trồng hoa sẽ có nhiều muỗi đến nên không cho tôi và ba trồng, nên tôi không có kinh nghiệm gì đâu. Nhưng công viên ở sở sự vụ chúng ta có diện tích không nhỏ, sao không sửa sang lại mà lại bỏ hoang như thế?” Cô tò mò hỏi. Anh im lặng một hồi lâu rồi mới nhỏ giọng nói. “Thật ra lúc tôi mua sở sự vụ cũng không có vườn hoa kia, hồi ấy ở chỗ đó chỉ là một mảnh đất trống, sửa lại để trồng hoa là ý kiến của bạn gái tôi. Lúc mới bắt đầu cô ấy còn vui vẻ trồng không ít cây, nhưng chỉ có mấy loại là còn sống. Có khi nghĩ lại, thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã mười năm, trong số mấy cây cô ấy trồng năm đó chỉ có duy nhất cây bàng là còn sống mà thôi.” Anh còn nhớ cô ấy đã nói qua, nhất định phải chăm sóc cho cây bàng sống, chờ đến khi hai người già đi, cây cũng lớn, bọn họ có thể đặt ghế dưới tán cây tâm sự với nhau. Nhưng hôm nay cây đã lớn, người cũng không còn ở bên cạnh. Chuyện này có tính là bị ông trời trêu ngươi hay không? Vẻ mặt thoáng đau thương của anh khiến cho người ta cũng thay đổi sắc mặt. Cô phải nghĩ ra từ sớm mới đúng, kiểu người luôn làm việc có trật tự, có nguyên tắc như anh mà lại bỏ hoang nơi này như vậy nhất định là có nguyên nhân. Thì ra anh ta sợ phải nhìn cảnh nhớ người. Vậy có phải cô lại phạm sai lầm rồi không? Tự dưng lại muốn đi sửa sang vườn hoa làm gì chứ? “Thật xin lỗi.” Cô thấp giọng nói. “Cô nói gì cơ?” Anh khởi động xe nên không nghe rõ lời cô nói. “Tôi nói, thật xin lỗi. Tôi không nên làm anh nhớ đến chuyện đau lòng.” “Chuyện đau lòng?” Anh quay đầu liếc cô một cái, liền hiểu rõ. “Mới đó mà cô đã biết hết chuyện của tôi à? Tin tức của cô thật nhanh nhạy.” Anh đánh trống lảng. Chuyện này là do cô vô tình biết được trong lúc uống trà giờ nghỉ trưa thôi. “Thế nào? Sao lại không nói gì nữa vậy?” “Chúng tôi, chúng tôi không phải cố ý soi mói chuyện người khác đâu, là vì…” Cô lỡ miệng nói ra sự thật. “Bỏ đi, mọi người thoải mái một chút cũng không phải là chuyện xấu.” Phải, cô đã sớm biết được, là mặc dù lúc nào anh cũng lộ ra vẻ mặt khó gần, nhưng thật ra anh rất mềm lòng. “Hai người…” Nghĩ lại, cô vẫn không nên hỏi nữa thì tốt hơn. “Hử, sao cô chỉ nói một nửa vậy?” “Hai người còn liên lạc không?” Cuối cùng cô cũng lấy hết cam đảm nói ra. Anh suy nghĩ một lát, trả lời: “Đối với tình cảnh của chúng tôi, thì có lẽ không liên lạc sẽ thoải mái, tự nhiên hơn.” “Vậy anh tha thứ cho hai người họ không?” “Tôi làm gì có tư cách để nói tha thứ hay không. Thật ra chuyện tình cảm và sự nghiệp đều giống nhau, đều cần bỏ công sức ra đánh cược, mà đánh cược thì cần thời gian. Năm đó ba người chúng tôi ở nước ngoài, bình thường tất nhiên sẽ phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng khi ấy tôi dồn hết tâm trí vào công việc, cố gắng muốn nhanh chóng lấy được bằng, nên cũng ít quan tâm đến bạn gái, chờ tới khi tôi phát hiện được khác thường, thì bọn họ đã bàn đến chuyện kết hôn. Dù sự thật phũ phàng, nhưng nếu tình cảm của chúng tôi không có vấn đề thì sao người khác có thể dễ dàng chen vào được? Tôi phải mất nửa năm mới có thể hiểu được đạo lý này, thậm chí, cuối cùng tôi còn tham dự hôn lễ của bọn họ, bởi vì tôi tin rằng chỉ có dũng cảm đối mặt thì mới dễ dàng vượt qua. Lúc đó tôi quyết tâm muốn vượt qua những cảm xúc tiêu cực nên mới tham gia hôn lễ của hai người họ, khi đó trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, thẳng thẳng mà nói… Rất khó chịu, nhưng ít ra mọi chuyện đều đã qua, tôi cũng đã bình tĩnh lại rồi.” Nghe xong chuyện của anh, cô không nhịn được đỏ mắt. Bị bạn tốt phản bội mà anh lại có thể nói ra nhẹ nhàng như thế, lại không có oán thán, hay trách móc gì. Tâm ý của anh, cô biết. Nếu không phải từng yêu cô ấy, anh đâu cần phải miễn cưỡng tham gia hôn lễ hai người họ? Là vì quá yêu, cho nên anh cố gắng chúc phúc để lấp đầy sự tiếc nuối trong lòng. Nhưng là, sự đau đớn trong lòng anh, thật sự không sao cả sao? Cô len lén nhìn anh, trong lòng lại lặng lẽ nói: Cám ơn anh đã kể chuyện của mình cho em biết. Cô biết, khi anh chính miệng nói ra chuyện này cũng là lúc anh xem cô như một người bạn đặc biệt. “Được rồi, chúng ta đã đến nơi.” Anh dừng xe trước một kho hàng, nói. Hữu Ninh đem bản vẽ phác thảo sửa lại công viên cho Lê Tuấn Uy xem. “Lê đại ca, tôi định làm như thế này, anh xem có được không?” Lê Tuấn Uy tắt máy, nghiêm túc nhìn bản vẽ, hỏi: “Mấy ký hiệu tròn tròn đen đen trên cây là gì vậy?” “À, tôi thấy, không hiểu sao trên cây không có chim đến xây tổ, tôi nghĩ chắc là do không ai làm tổ cho nó hết, với lại tôi nghĩ, nếu chúng ta làm sẵn để trên đó, thì sẽ có chim đến ở, làm hàng xóm với chúng ta.” Lê Tuấn Uy nghe xong, mỉm cười. “Có phải rất ngốc không?” Cô xấu hổ. Tổ chim do người làm, chim sẽ dám đến ở sao? “Không đâu, chúng ta vào trong tìm xem có cái tổ nào thích hợp không.” Nói xong, anh xuống xe, cùng cô vào. Ở quầy hàng có một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cúi đầu tính toán sổ sách, nghe tiếng con vẹt trước cửa kêu to : “Khách đến, khách đến”, cô ngẩng đầu, vừa thấy khách đến là ai đã mở miệng hô: “Lê Tuấn Uy!” Tiếng kêu của cô làm cho Hữu Ninh đang đùa với chú vẹt trước cửa không nhịn được quay đầu, tò mò nhìn bọn họ. Trong phòng, một người đàn ông đang ngồi uống trà trên sô pha cũng ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Lê Tuấn Uy, anh ta đặt chén trà trong tay xuống, nhiệt tình tươi cười bước đến quầy bán hàng: “Ai, hôm nay ngọn gió nào mà đưa chuyên gia kế toán Lê đến thăm cửa hàng đơn sơ của chúng tôi vậy.” Lê Tuấn Uy cười cười: “Xin chào, Nhã Linh, lão Hùng, đã lâu không gặp.” “Đúng là đã lâu không gặp rồi, cũng phải mười năm nhỉ?” Lão Hùng xoay người hỏi vợ mình. “Chắc cũng tầm đó, a, người này là?” Nhã Linh tinh mắt, lập tức chú ý cô gái đến cùng Lê Tuấn Uy. “Là trợ lý của tôi, Lương Hữu Ninh. Còn hai người này là bạn thời đại học của tôi, Nhã Linh, lão Hùng.” Lê Tuấn Uy giới thiệu ba người với nhau. “Hữu Ninh, xin chào, thật vui khi gặp em em. Lão Hùng, sao anh còn không mau pha trà đi?” Nhã Linh xoay người sai chồng mình, rồi quay lại nói: “Hai người ở lại chơi một chút nhé! Chúng ta cùng uống chút trà.” Lê Tuấn Uy biết chuyện họp mặt bạn bè sẽ khiến người ngoài như cô thấy chán, nên chờ Hữu Ninh uống xong ly trà, anh nói với cô: “Cô cứ đi dạo trước đi, ở đây rất rộng, có nhiều thứ để xem.” Hữu Ninh ngọt ngào cười: “Vâng. Vậy, chị Nhã Linh, Hùng đại ca, em đi trước.” “Được, em cứ đi dạo từ từ, cứ thoải mái chọn mấy thứ đắt tiền nhất nha, sếp của em cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là nhiều.” Nhã Linh trêu ghẹo nói. Chờ Hữu Ninh đi xa, Nhã Linh lập tức hỏi Lê Tuấn Uy: “Hai người… Đang hẹn hò à?” “Không có.” Anh phủ nhận. “Không có? Quỷ mới tin! Tên nhóc nhà cậu, năm đó trừ lúc nói chuyện với Lam Hủy là ánh mắt sẽ dịu dàng một chút, còn lại với ai cũng đối xử lạnh như băng, đến mức có thể hù chết người khác. Nhưng nhìn cậu đối xử với cô trợ lí thế nào đi, cái vẻ mặt ấy, chà chà, bằng sự thông minh từ bé của Nhã Linh tôi, cậu không qua được ánh mắt tôi đâu.” “Không phải vậy.” Lê Tuấn Uy giải thích: “Trợ lý này mới tới, lá gan cũng rất nhỏ, nếu tôi hung một chút thì cô ấy sẽ sợ tới mức quên mất phải làm gì. Còn nếu tôi nhỏ nhẹ thì cô ấy sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn. Còn nữa, cậu nói vậy giống như tôi là yêu ma quỷ quái mê hoặc lòng người không bằng.” “Đúng đấy, vợ à, em nói Tuấn Uy như vậy, anh sẽ nghi ngờ năm đó em có tham gia ‘Đội cảm tử phá băng’, đã từng bị người này làm tổn thương do quá lạnh lùng đấy.” Lão Hùng cười nói. “Ái, làm gì có chuyện đó! Em sợ lạnh như vậy, sao có thể ngốc như thế chứ. Với lại Lam Hủy còn là bạn cùng phòng của em nữa.” Nói xong lời này, Nhã Linh lén Lê Tuấn Uy, nhưng vẻ mặt của anh vẫn vô cùng bình tĩnh, thờ ơ. Lão Hùng kéo nhẹ tay vợ mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng có luôn miệng nói về Lam Hủy như vậy.” Lê Tuấn Uy nghe được, anh cầm chén trà uống một hớp. “Mọi chuyện cũng đã qua rồi, nếu tôi cứ tránh né cô ấy không phải rất vất vả ư? Nhã Linh, tôi không sao, cậu muốn nói thế nào thì nói.” “Đúng vậy! Em đã sớm nói với anh rồi, Tuấn Uy là một người rất đặc biệt.” Nhã Linh nói. Khi chuyện năm ấy xảy ra, cô đã từng nói với chồng mình, Lê Tuấn Uy nhất định có thể thoát khỏi quá khứ. Khi cậu ta bước vào cửa hàng của bọn họ một lần nữa thì cũng là lúc cậu ta chính thức bước ra khỏi những chuyện cũ. Nhưng cô không ngờ được, bọn họ chờ, lại chờ đến tận mười năm. Cũng không thể trách được! Lam Hủy và Lê Tuấn Uy là hai cổ đông lớn ở đây mà, đến nay vẫn không thay đổi. Tới đây, sẽ không khỏi nhớ đến những chuyện đã qua, , đối với Lê Tuấn Uy thì đây không phải chuyện tốt đẹp gì. “Được rồi, đàn ông các anh cứ nói chuyện đi, em đi xem khách hàng của chúng ta có bị lạc đường hay không. Đúng rồi, lão Hùng, anh đổi giúp em một chén trà, để em mang đến cho Hữu Ninh.” Lát sau, Nhã Linh cầm theo hai chén trà, tìm được Hữu Ninh trong góc nhà kho. “Nào nào, Hữu Ninh, em uống trà giải khát đi.” “Cám ơn chị.” “Em có chọn được thứ nào không?” Hữu Ninh đưa bản vẽ phác thảo cho Nhã Linh xem. Nhã Linh cúi đầu xem qua, rồi nói: “Ừm, mấy máy móc này ở chỗ chị đều có. Nhưng mấy loại cây hoa mà em muốn không có đủ. Không sao, chị cứ chuyển mấy thứ có sẵn qua trước, không đủ thì em cứ gọi cho chị. À hàng rào này muốn lấy màu trắng sao?” “Vâng ạ.” “Ừm, màu trắng đẹp hơn. Vậy còn ô che nắng thì sao?” Hữu Ninh nhìn khu vực để ô che nắng, lên tiếng: “Em thấy dùng màu xanh và màu trắng xen kẽ là được, chị thấy sao?” “Ừm, nhiều loại hoa rực rỡ màu sắc như vậy, thì chiếc ô màu này lại có vẻ phù hợp hơn, chị cảm thấy rất được!” Nhã Linh đồng ý, cũng nhìn ra ý đồ của Hữu Ninh. “Còn trồng cây, em có quen biết người nào không?” Nhã Linh hỏi. “Không có ạ. Chị Nhã Linh, chị có thể giúp đỡ em được không?” “Không thành vấn đề! Chị sẽ thuê người cho em.” Hữu Ninh vui vẻ nói cảm ơn Nhã Linh. Nhã Linh nắm tay Hữu Ninh: “Không cần cám ơn, giúp bọn chị chăm sóc tốt Tuấn Uy là được rồi. Năm đó vợ chồng chị không kiếm việc đàng hoàng mà chỉ đam mê nghề làm vườn này, còn muốn dùng đam mê để gây dựng sự nghiệp, lúc ấy tất cả người thân, bạn bè đều phản đối, chỉ có mình Tuấn Uy là không nói hai lời xuất vốn hỗ trợ bọn chị, vì thế bọn chị mới có ngày hôm nay. Em cũng biết Tuấn Uy là người thông minh, có năng lực, lại cao ngạo, là kiểu người dù có nỗi khổ trong lòng cũng không nói ra, khiến bọn chị không biết phải giúp cậu ấy thế nào. Nhưng hôm nay chị lại thấy cậu ta có vẻ thích em. Đương nhiên rồi, có lẽ đến chính cậu ta cũng không biết, nếu không, thì sao một người không thích hoa cỏ như cậu ta lại muốn sửa sang lại công viên chứ, nên nhất định là trong lòng cậu ta cũng có em.” Hữu Ninh nghe vậy kinh ngạc vô cùng. Thật vậy ư? Lê Tuấn Uy thích cô? Điều này là thật sao? Không, nhất định là chị Nhã Linh nghĩ sai rồi. Nhất định là như vậy, dù sao bọn họ đã mười năm không gặp mặt. Mười năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện, không phải sao? Hai người bị Nhã Linh lôi kéo ở lại dùng bữa. Ăn cơm xong, Nhã Linh lấy tờ giới thiệu mấy chỗ cà phê sân vườn đưa cho Lê Tuấn Uy, nói: “Mấy chỗ này bán cà phê không tồi, tớ nhiệt liệt đề cử. Cậu đi uống cà phê, còn Hữu Ninh thì tham quan học tập cảnh quan của sân vườn. Hai người lái xe đi dạo đi, nhất là xem chỗ đó có loại hoa hồng nước hay không. Nhất định phải đi đó, lúc thanh toán cứ nói tên lão Hùng thì sẽ được chiết khấu năm mươi phần trăm.” “Chiết khấu năm mươi phần trăm, nhiều như vậy!” Vẻ mặt Hữu Ninh nóng lòng muốn thử. Biểu cảm của Hữu Ninh khiến lão Hùng thấy cô rất nghịch ngợm, đáng yêu. Lê Tuấn Uy buồn cười, xoay người hỏi cô: “Muốn đến đó xem một chút không?” Ánh mắt cô sáng lên! “Được ạ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]