Ánh đèn dịu dàng chiếu xuống, đáy mắt anh loé lên một tầng ánh sáng nhỏ hòa cùng một chút ôn nhu không dễ phát hiện.
Lữ Nhu kinh ngạc nhìn, cảm giác quanh thân đều không chân thật.
Nghiêm Tư Cửu cũng không phải là một người ôn nhu,đa số mọi lúc, đều là bộ dáng thờ ơ, kiêu căng còn mang theo vài phần xa cách. Đôi mắt đào hoa mang theo thâm tình kia, có lưu luyến có ái muội, nhưng rất ít có ôn nhu.
Nhưng thế gian này, càng hiếm thấy thứ gì đó, lại càng phải coi trọng hơn.
Nghiêm Tư Cửu lơ đãng lộ ra một chút ôn nhu, cũng đủ để cho người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm.
Lữ Nhu cũng không ngoại lệ.
Đêm mưa sau đám tang của mẹ, người đàn ông cầm chiếc ô màu đen, cúi người đưa bàn tay qua, nói với cô ——
"Khóc đi."
Ngữ khí tựa như mệnh lệnh lại giống như dụ dỗ.
Mặc dù lời nói như thế nào, đều rất ôn nhu làm cho người khác không thể cưỡng lại được.
Lữ Nhu vẫn nhớ rõ, màn mưa đêm đó trải dài không thể xác định, phảng phất có thể nuốt chọn hết thẩy, mà chiếc ô trên đỉnh đầu cô lại kiên định bất động, vững vàng ngăn cách mọi thứ, hướng cho cô đến nơi tìm được chốn nương thân.
Ngày đó, lần đầu tiên cô từ trong đôi mắt đào hoa này nhìn thấy tia ôn nhu nhạt nhẽo nhưng đủ để cảm thấy mãn nguyện.
Chẳng qua về sau cô cũng hiểu được, ôn nhu này đại khái là xuất phát từ lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nguyen-cuu-y/2997587/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.