*Vụt*
Tên pháp sư kia mở nắp bình hồ lô ra, tàn hồn vừa bị hút từ từ tiến ra ngoài, hắn chờ Tiêu Tư Văn dần lấy lại ý thức mới lên tiếng.
"Này"
Tiêu Tư Văn nhỏ bé, vừa ý thức được đã bị giọng nói của hắn làm cho giật mình.
"T-tôi xin lỗi! Tôi làm phiền anh rồi, xin anh tha cho tôi"
Tiêu Tư Văn tất nhiên là biết thực lực của hắn là như thế nào, nhìn thấy hắn một tay thuần phục oán linh, là cậu biết hắn phải mạnh tới cỡ nào?
"Tôi là Nhất Kiến Thành, tôi chỉ là pháp sư nghiệp dư, tôi không làm hại đến những thiện vong như cậu đâu" - Hắn bình tĩnh giới thiệu tên và dùng giọng nói trầm ấm để trấn an Tiêu Tư Văn.
Đúng như hắn nghĩ, cậu đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Mất đi một nửa tàn hồn, khiến cậu trở nên ngốc nghếch, ngây thơ và rất dễ tin người.
Đợi khi cậu có thể nói, hắn mới buộc miệng hỏi ra.
"Cậu tên gì?"
Vừa nhận được câu hỏi, Tiêu Tư Văn ngơ ngác nhìn lại hắn. "Tên?"
"Hình như...tôi tên Tiêu Tư Văn"
Nhất Kiến Thành là pháp sư mới vào nghề, tất nhiên sẽ không quen những chuyện như thế này, hắn ngẫm một hồi mới hiểu. Quyết định đưa cậu về nhà sẽ không chắc là lựa chọn đúng, nhưng nếu để một vong linh nhỏ bé như vậy ở ngoài đường, chắc chắn sẽ bị những vong linh khác hủy hoại đến hồn phi phách lạc. Còn không kể đến cậu đã mất đi nửa vía, bản chất đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nguoi-duyen-ma-2/2972710/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.