Chương trước
Chương sau
Ánh mắt mọi người ánh lên cùng một ý niệm: Bối Diệp Tông?
Nghĩ đến vị tông chủ béo tròn, Lăng Phong biết đối phương không hề đơn giản như bề ngoài của hắn thể hiện. Mặc dù từ lúc mình vào Bối Diệp Tông tu luyện hắn chưa từng xuất hiện qua nhưng có vẻ chuyện gì cũng biết. Từ cách hắn gọi Tiêu Hắc từ sau lên phía trước là có thể nhìn ra người này có thể bất chấp mọi thủ đoạn nhằm lôi kéo mình.
- Thôi, không có lợi hại xung đột thì cũng không nên đoạt lấy cơ nghiệp của người ta.
Lăng Phong suy nghĩ một lúc, trực tiếp đánh tan ý niệm ấy trong đầu mọi người.
Thích Thiên Ách há há miệng, định nói gì rồi lại thôi.
Sau đó, vài ý kiến lại được đưa ra, bọn Lăng Phong quyết định đợi Hải Tư Lam bế quan xong rồi mới rời đi.
Mọi chuyện tiếp theo phong bình lang tĩnh, không biết Bối Diệp truyền ý niệm gì mà hai ngày nay không thấy có ai đến tiếp xúc với Lăng Phong. Lăng Phong cũng một hai phần nào đoán ra tâm lý của hắn.
Tuy rằng chiêu mộ cường giả mở rộng thế lực tông phái nhưng người được chiêu mộ không được vượt qua mình. Trước mắt hắn là linh giả, tu vi của Bối Diệp cũng vậy, nếu như hắn quyết định ở lại Bối Diệp Tông thật thì đúng là một áp lực lớn. Sau khi nghĩ xong được mất chuyện này, Lăng Phong chỉ cười, quyết định sẽ không chủ động đi tìm đối phương kết giao.
Chớp mắt đã thấy đến yến tiệc mà Bối Diệp an bài.
- Mộc tiên sinh, Bối tông chủ đã chuẩn bị xong yến tiệc ngoan nghênh ngài, không biết ngài có nhận lời tham gia không?
Bên ngoài cư thất truyền đến giọng mời khách khí của Tiêu Hắc.
Lăng Phong vốn không muốn màu mè, nhưng cũng không muốn đắc tội với người ta nên trả lời:
- Đợi một chút, ta sẽ đi ngay.
- Bối tông chủ mời ngài qua bàn việc gia nhập tông môn. Lăng tiên sinh, ngài có định nhận lời không?
Tuyết Niệm có vẻ do dự.
Lăng Phong chỉ cười phát tay:
- Yên tâm đi, ta chưa ngốc đến thế đâu. Nếu hắn ta có đưa ra lời mời thật thì cũng chỉ là làm trò thôi, chắc gì đã có vài phần thật tâm.
Thấy Lăng Phong nói vậy, Tuyết Niệm có vẻ thất vọng, hắn rất hiểu tính cách của Bối Diệp. Vị tông chủ đại nhân này căn bản không phải là người rộng rãi. Nếu như Lăng Phong chịu ở lại, nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt đối phương. Đến lúc đó chỗ nào cũng có kẻ thù, chỉ thiệt cho Lăng Phong.
Nộ!
Trong khi nhóm mình chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn là có thể đoạt được Bối Diệp Tông, nhưng Lăng Phong đã trực tiếp từ chối phương án đó.
Vì vậy, Tuyết Niệm chẳng biết làm gì hơn là than thầm một tiếng.
Thu xếp qua loa một chút, Lăng Phong cất bước ra khỏi cư thất. Bên ngoài Tiêu Hắc đang đợi với thái độ vô cùng khiêm tốn. Bây giờ thấy còn có cả Tuyết Niệm đang đi sau Lăng Phong, hắn sao dám có nửa phần khiêu khích, chỉ biết khom người không dứt.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hắc, hai người Lăng Phong đã đến được Bối Diệp Tông tông môn.
Bởi vì hạch tâm thực sự của tông phái nằm ở "linh cư" nên sót lại chỉ cần bố trí thêm ít cửa giả. Tông phái được xây dựng trên một bình nguyên rộng, ngoài lối kiến thiết hùng vĩ ra, những thứ khác đều không thần kì.
Bối Diệp sớm đã đợi sẵn bên ngoài. Thấy Lăng Phong đến, hắn lộ vẻ nhiệt tình, nói:
- Mộc tiên sinh, ta đợi ngài lâu lắm rồi. Hai ngày trước vì không dám quấy rầy ngài tinh tu nên không dám đến, hôm nay chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lăng Phong có chút không quen với sự nhiệt tình của hắn, nhường nhịn vài phần, cười nói:
- Là ta nên đến bái phỏng Bối tông chủ mới đúng. Chỉ có điều ta bận củng cố cảnh giới nên không có thời gian rảnh.
Cả hai đều biết đối phương đang kiếm cớ nhưng không ai muốn nói ra chỉ cười ha ha cho qua chuyện.
Cả hai tiến nhập đại điện.
Bên trong người của tông môn sớm đã ngồi kín. Tất cả đều là thánh vực cường giả, nhìn qua có lẽ là lực lượng chủ chốt của Bối Diệp Tông. Người ngồi trên cùng là Đằng Thú. Thấy Lăng Phong đến, hắn liền bắn ra một tia chiến ý nồng liệt. Lăng Phong có chút đau đầu, hắn đương nhiên không sợ khiêu chiến nhưng hắn cảm thấy khó xử vô cùng. Bản thân bây giờ đã là linh giả mà còn đi bắt nạt một tên ngụy linh cấp, dù có chiến thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
- Mộc tiên sinh, mời ngồi!
Bối Diệp kéo Lăng Phong lên vị trí thượng lĩnh.
- Không nên.
Lăng Phong bất động thanh sắc đẩy tay hắn ra, khẽ lách người sang bên cạnh.
Bối Diệp thành khẩn:
- Bối mỗ vẫn luôn tự trách mình năng lực có hạn. Chiếm cứ vị trí tông chủ mà không cống hiến được gì nhiều cho tông môn. Bây giờ gặp được Mộc tiên sinh mới biết con đường chính đạo nằm ở đâu. Mộc tiên sinh nhất định phải ngồi lên vị trí này.
Sau lưng Lăng Phong, Tuyết Niệm thoáng ngẩn ra đôi chút, vị tông chủ hẹp hòi này chuyển tính từ lúc nào vậy? Những lời này của Bối Diệp rõ ràng là tỏ ý muốn thoái vị, sao có thể không khiến những người hiểu rõ tính hắn không cảm thấy kì lạ được?
Lăng Phong cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, khóe miệng hắn nhếch lên một góc quỷ dị. Nếu đổi thành linh giả bình thường khác, thậm chí là linh sĩ, người cao hơn một bậc nhất định sẽ bị rung động bởi những lời thành khẩn này của Bối Diệp. Nhưng đừng quên, Lăng Phong còn có một thân phận khác là thuật luyện sư.
Một thuật luyện sư có linh hồn vô cùng nhạy cảm!
Trong khoảnh khắc Bối Diệp cất lời, Lăng Phong đã phát hiện ra một tia ý niệm ba động không bình thường trong hắn. Bối Diệp trước mắt chẳng khác gì một ngọn hỏa sơn, có thể bạo phát lôi đình nhất kích bất cứ lúc nào. Mấy vị thánh vực cường giả ngồi bên dưới cũng vậy, bộ dạng chẳng khác gì như đã được căn dặn trước.
Lăng Phong lập tức hiểu ra ý định của chúng. Bối Diệp muốn mượn cơ hội này thăm dò tâm ý của hắn. Chỉ cần hắn lộ ra nửa phần muốn tiếp nhận nhất định sẽ có người đứng lên kháng nghị. Đến lúc đó chỉ cần xảy ra xung đột hỗn loạn, Bối Diệp sẽ lập tức âm thầm xuất thủ!
Vì đã nhìn thấy hắn xuất thủ nên Bối Diệp nghĩ hắn chỉ là một kẻ vừa mới tiến nhập linh cấp, tự tin có thể hạ gục hắn. Hắn không biết chỉ cần luận về chiến đấu lực thôi, Lăng Phong đã có thể giết chết hắn trong vòng một giây rồi!
Đối mặt với âm mưu của hắn, Lăng Phong cảm thấy nực cười vô cùng:
Cổ xưa có nói con đại bàng thân dài vạn dặm, chỉ cần sải cánh là đã có thể bay qua thiên địa. Một ngày, chuột cống tin rằng đại bàng đã ăn trộm miếng thịt ôi của mình nên bắt đầu nhe nanh giơ vuốt dọa nạt nó. Có phải là rất buồn cười không?
- Không cần, Bối tông chủ!
Lăng Phong cười nhạt, nói:
- Mộc mỗ mấy ngày nữa sẽ rời khỏi Bối Diệp Tông. Yến tiệc có lẽ nên dừng ở đây, tâm ý của ngài, Mộc mỗ xin ghi nhận.
Mọi biểu tình trên mặt Bối Diệp gần như đóng băng. Hắn không ngờ Lăng Phong lại phản ứng như vậy. Nếu như Lăng Phong tự cao tự đại thì đã rơi vào bẫy của hắn rồi. Nhưng Lăng Phong lại cung kính từ chối, bất luận là loại phản ứng gì thì khác một trời một vực với những gì hắn dự đoán. Sắc mặt hắn nhanh chóng từ xanh chuyển sang đỏ, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Nhất là những kẻ được cài cắm phối hợp bên dưới, đối diện với những tình huống kiểu này càng không biết phải làm gì, bỗng nhiên trở nên bối rối.
Tuyết Niệm lập tức hiểu ra vấn đề, hừ lạnh một tiếng, bồi thêm một câu:
- Đa tạ Bối tông chủ thu nạp bao nhiêu năm nay, Tuyết Niệm quyết định từ chức phó tông chủ, đi theo Mộc tiên sinh!
- Ngươi!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.