Chương trước
Chương sau
- Tu vi của ngươi bị phá hư, càng khiến người ta buồn cười hơn chính là. Chẳng qua ngươi phải biết rằng, mỗi lần thi triển tinh kỹ cùng với Linh Vực công kích ẩn chứa trong linh khí sẽ tiêu hao Vực Năng trên diện rộng. Cho dù Thánh Vực đỉnh phong dung hợp linh khí truyền thừa cũng không dám tùy ý sử dụng. Ngươi thật sự cho là hấp thu Vực Năng trong Thánh Vực ma hạch thì có thể bảo đảm bình an?
Câu nói đầu tiên của Ôn Đình đã nói ra điểm huyền bí nhất của linh khí truyền thừa. Nguyên lai khi sử dụng nó sẽ bị tiêu hao Vực Năng trên diện rộng! Cường giả trước Thánh Vực, Vực Năng của bản thân vốn đã yếu, nên không không thể kiên trì lâu, thậm chí còn bị tiêu hao cả sinh mệnh lực.
Bí mật lớn nhất của bản thân bị Ôn Đình một hơi nói ra, Minh Dục hoảng sợ biến sắc, không ngờ người này chỉ đơn giản liếc mắt một cái liền nhìn ra nhiều thứ như vậy! Từ điểm này, Minh Dục hiểu rằng người trước mắt này có tu vi vượt trên mình, hơn nữa Lăng Phong một thân sát lục khí tức khiến hắn thấy bất ổn, liền quyết định thật nhanh, hung hăng đánh về phía đằng sau. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Muốn chạy trốn?
Lăng Phong lạnh lùng cười lạnh, lật bàn tay lên, Tinh Thiết Kiếm đánh ra đạo đạo quang mang trùng điệp truy kích phía sau Minh Dục, âm thanh bạo nổ ầm ầm vang lên, khí lưu dày đặc bị bốc hơi cực nhanh tựa như sương mù:
- Hôm nay dù ngươi có chạy lên trời, ta cũng phải giết chết ngươi.
- Minh Huyết Ưng Vệ!
Minh Dục nhất cử điên cuồng phá vỡ phòng ốc, đồng thời hét lên một tiếng, âm thanh tựa như thủy triều lan ra tứ phía. Một đám thân ảnh huyết sắc hiện lên, hơn trăm người này tạo thành một bức tường ngăn cách giữa Minh Dục cùng với Lăng Phong. Trên mặt họ hoàn toàn đờ đẫn, không hề có chút sợ hãi nào, nhất là khí tức toát ra không chút thua kém Minh Huyết Thập Tam Ưng!
- Giết, mau giết chết tên tiểu tử này cho lão phu!
Minh Dục thét một tiếng ra lệnh, bản thân thì hoang mang, cuống quít lao về phía xa bỏ chạy, chợt đã chạy được hơn mười trượng.
Minh Huyết Ưng Vệ từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục tẩy não, hoàn toàn không sợ chết, trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ trung thành với Minh Gia! Một tầng huyết sắc hỏa quang hiện lên trên người bọn họ, người cầm đầu quát nhẹ một tiếng, chỉ thấy huyết quang rực sáng, rồi nhanh chóng tạo thành một viên cầu to như đầu người, toàn thân quang cầu tản mát ra khí tức chứa đầy huyết tinh bắn thẳng tới Lăng Phong.
- Nguyên trận, Huyết Hỏa Luyện Thể.
Khi thấy thân ảnh Minh Dục càng ngày càng xa, Lăng Phong nổi giận:
- Đáng chết!
Tinh khí thần trong nháy mắt thiêu đốt tới đỉnh, quanh thân hỏa quang xán lạn như liệt diễm, khi Lăng Phong quát lên một tiếng liền cùng với Tinh Thiết Kiếm dung hợp thành một thể, một đạo cuồng lưu ngân sắc biến ảo đâm thẳng về phía trước.
Tựa như đại địa, sự tình cực kỳ quỷ dị phát sinh, khi Lăng Phong lướt qua thì tất cả đều lâm vào tĩnh lặng, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi tựa như vạn vật đột nhiên đều mất đi ý thức, không thể hoạt động được.
Có cảm giác dài dằng dặc tựa như ngàn vạn năm trôi qua, nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt, toàn bộ huyết hỏa đều bị chấn thành nguyên lực nguyên thủy nhất.
Sau đó từng đợt âm thanh "ầm ầm ầm" vỡ vụn truyền ra, Minh Huyết Ưng Vệ rốt cuộc hiện lên một phản ứng giống người bình thường, bọn họ kinh hoảng nhìn về phía thân thể của mình: từ một biến thành hai, lại biến thành bốn, cuối cùng tan vỡ thành vô số mảnh.
Quá trình này nhanh tới mức kinh người, thậm chí họ còn cảm giác một cách rõ ràng rằng mình đang dần dần tử vong!
Máu tươi tràn ra, đại địa nhuộm lên một vẻ thê lương!
Ngân mang như luân, sau đó tất cả đều tan biến.
Lăng Phong rốt cuộc cũng đuổi tới đằng sau Minh Dục, nặng nề đánh ra một quyền ẩn chứa xích luyện cương giáp, bạo lực đáng sợ chán nát toàn bộ chân nguyên lực phòng ngự của hắn, rồi trực tiếp khiến thân thể hắn bạo nổ, như cự thạch rơi xuống đại địa, một quyền này đánh ra một đoàn huyết vụ lớn.
Minh Dục kêu một tiếng đau đớn, máu trong nội tạng phun trào, rồi từ mũi trào ra ngoài.
- Một quyền này là vì Duy Khắc Đa đại ca!
Một quyền tạp xuất, Tinh Thiết Kiếm trong tay Lăng Phong đột nhiên quay lại trong cơ thể, rồi lại đánh ra một quyền nữa:
- Còn quyền này là vì Ôn Lam đại tẩu!
Đối mặt với bão táp như muốn xé nát Minh Huyết Ưng Vệ của Lăng Phong, Minh Dục hoàn toàn mất đi tâm tư chống trả, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: chạy!
Điên cuồng chạy trối chết!
Đáng tiếc đối mặt với thực lực mạnh mẽ của Lăng Phong, chạy trốn đơn giản chỉ như một câu chuyện cười.
Quyền thứ hai tạp xuất, Minh Dục tựa như một chiếc bao bố bị chấn nát.
Cùng lúc đó, tại Khu Vực Cổ Bắc, đại thương nhân ngày thường được tôn sùng đang kinh nghi bất định suy đoán:
- Kẻ nào mà có can đảm dám tới Thâm Thủy thành nháo sự? Chẳng lẽ là Thú nhân tộc nhiều lần quấy nhiễu Áo La đế quốc khiến Võ Thần đích thân tới?
Khi bọn hắn thất kinh chạy đến, thấy đường đường Minh Gia lão tổ đang từ trên trời rơi xuống, không khỏi giật mình tới mức suýt nữa lòi cả mắt ra.
Người kia, hắn là...
- Quyền thứ ba là vì phụ thân đã mất của Bảo Nhi.
Nghĩ đến Bảo nhi thiên chân khả ái, nội tâm Lăng Phong cuồng nộ, phun một ngụm trọc khí tịnh thiết vào mặt Minh Dục! "Bốp" một quyền này như cây trụ đâm vào thân thể Minh Dục, suýt nữa đánh nát nội tạng của hắn.
- Cuối cùng là vì chính ta.
Bàn tay Lăng Phong nộ trướng, kiếm quang luân chuyển như lao tù, thiên địa lao hung hăng áp xuống Minh Dục.
Minh Dục sau khi mất đi linh khí truyền thừa, bị Lăng Phong đánh tới không kịp trở tay, chỉ có thể cuồng nộ:
- Không! Lão phu là chủ nhân vĩnh hằng của phiến đại lục này, tuyệt đối không dễ dàng ngã xuống như thế, tuyệt đối không thể....
Mặc kệ hắn kêu la thảm thiết, kiếm quang vẫn toàn lực đánh qua, trong nháy mắt xuyên thủng người hắn, ánh mắt Lăng Phong chợt ngưng lại:
- Chết đi!
Huyết vũ rơi lung tung, Minh Dục nhiều năm hùng bá Thâm Thủy thành hoàn toàn chết đi.
Lăng Phong vung tay ra, một viên Thánh Vực tinh hạch cùng Tàng Linh Tinh Chương từ trong huyết vụ bay ra bị hắn bắt lấy.
Từ xa nhìn thấy một màn này, ai nấy đều hoảng sợ, nhất là những người đã từng thấy Lăng Phong cùng với Minh Dục đối chiến lại càng giật mình:
- Đây chính là vị Lăng Phong danh tiếng vượt trên cả Tần Thái Tử sao? Trời ơi! Lúc này mới qua thời gian không lâu, hắn dĩ nhiên có thể đánh chết Minh Dục lão tổ? Đây là tốc độc thăng cấp đáng sợ tới mức nào?
E là sẽ không còn ai không thừa nhận danh hiệu " Trẻ tuổi đệ nhất nhân" của hắn nữa, trong đám cường giả cùng tuổi, liệu ai có thể đánh bại được hắn đây?
Lăng Phong nhảy lên giữa không trung, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn hận bi thương, một lúc lâu sau, hắn mới hướng lên trời thở một hơi thật dài:
- Duy Khắc Đa đại ca, đệ đã báo thù được cho huynh rồi!
Lúc này, Ôn Đình dẫn theo Minh Lăng bay tới, tùy tiện hỏi:
- Người này xử trí thế nào?
Trong ánh mắt Lăng Phong hiện lên một tia hàn quang, nguyên nhân trực tiếp khiến Duy Khắc Đa bị giết là Minh Lăng này, sao hắn có thể lưu lại? Mặc kệ Minh Lăng liều mạng kêu rên, Lăng Phong ngũ chỉ khép lại:
- Ngươi cũng chết nốt đi!
Hư Không Nhiếp Vật triển động liền đem Minh Lăng bạo nổ.
Ánh mắt hơi đảo xuống phía dưới, ai nầy liền cúi đầu, không ai dám can đảm đối mắt với Lăng Phong.
Cương khí ngưng tụ, Lăng Phong gào to nói:
- Từ nay về sau, Thâm Thủy thành không còn Minh Gia! Nếu ai dám vì hắn mà sinh sự, ắt phải chết!
Ngữ khí lạnh lùng, không hề để người khác có chút cơ hội nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.