Chương trước
Chương sau
Thủ bút như vậy, không nói ba năm thuế thu nhập của Áo La đế quốc, cho dù là trên mười năm cũng có dư! Phải biết rằng, ma hạch này dùng để dự trữ cho chiến đấu, nếu là trong những thế gia bình thường, cho dù bất kỳ một viên nào cũng đều là bảo bối trân quí, ai nỡ dễ dàng sử dụng!
Thú nhân tộc thì ngược lại, dùng số lượng bảo bối nhiều như vậy, hơn nữa còn là đánh cuộc, khiến không ít người lộ rõ vẻ kinh hoảng, tuy rằng không dám nói ra, nhưng trong lòng không ngừng mắng bọn họ là bọn phá sản!
- Nhiều ma hạch như vậy đủ để so sánh với thuế thu nhập cùng hai khỏa Thánh Vực ma hạch của các ngươi chứ?
Tân Ba ngữ khí tự tin nói.
Cho dù có muốn bắt bẻ thế nào cũng nói không nói lên lời, ba năm thuế thu nhập thì sao? Loại đồ vật phàm tục như kim tệ trong mắt cường giả toàn bộ đều là cặn bã! Tân Ba lấy ra chính là cao tinh cấp ma hạch a, có thể nói mỗi khỏa đều là vô giá. Tuy rằng trong Tiết Vân của Tần Chính cũng có một số ma hạch, nhưng so với số lượng của Tân Ba lấy ra hoàn toàn kém xa!
Mắt thấy Thú nhân tộc quay lại chỗ của mình, đám người Đồ Long cũng tấp nập chuẩn bị tìm kiếm chỗ trú, Tần Chính đột nhiên xoay người, quát khẽ:
- Chư vị chậm đã!
Tiền đánh cược này, Thú nhân tộc rõ ràng là chịu thiệt thòi lớn, Tần Chính hiểu rõ bọn họ không có cứng đầu, ngu xuẩn như vậy, hơn nữa còn rất vô cùng khôn khéo. Phúc Khắc Tư hồ tộc càng là cao thủ tính toán, luận mưu kế tuyệt không thua kém bất kỳ một nhân loại nào.
Có thể thấy, Tân Ba chủ động đưa ra điều kiện ưa đãi ác như vậy, trong đó tất nhiên có thiết kế cạm bẫy mà không ai biết rõ!
Một tia dị sắc thoáng hiện, Tân Ba chỉ cười ha ha nói:
- Tần Thái Tử quả nhiện thông hiểu thuật che giấu.
Hắn chỉ tay vàl đống ma hạch trước mặt:
- Đống ma hạch này đổi lấy cơ hội tiến nhập tầng thứ hai của Kiền Thiên Giới trước.
Không chờ hắn nói xong, biểu tình Tần Chính triệt để lãnh đạm nói:
- Ngươi đang nói đùa ak? Lấy đống ma hạch này ra liền muốn đổi lấy cơ hội xuống tầng thứ hai trước, hừ, thực sự khi chúng ta đều là kẻ ngu sao?
Vừa nghe lời ấy của Tân Ba, đám người Nam Hoài Khỉ, Tác Luân cũng đều tỏ ra vô cùng bất mãn!
- Tần Thái Tử chớ vội.
Tân Ba mỉm cười, nói:
- Cái này sẽ có thêm một điều kiện phụ nữa, nếu chúng ta thắng trận đánh cuộc này, mới xuống tầng thứ hai trước, thế nào? Còn như chúng ta thua, đống ma hạch này toàn bộ thuộc về các ngươi, quyết không nói hai lời. Như vậy bên nào tiến nhập tầng thứ hai trước, đến lúc đó phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi đi!
Nhãn thần Tần Chính từ từ đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng trầm giọng nói:
- Vừa rồi đổ ước chắc hẳn mọi người cũng đều đã nghe rõ ràng. Thương Khung Hội Chiến lần này, không chỉ sức một mình của Áo La đế quốc ta là có thể giành được thắng lợi, mà có liên quan chặt chẽ với mọi người! Ở đây, ta xin lập lời thề, nếu bên ta giành thắng lợi, ma hạch do Thú nhân tộc xuất ra sẽ chia làm mười hai phần, những người xuất lực nhiều nhất được chiếm bốn phần, Áo La đế quốc ta chiếm hai phần, lục quốc còn lại chiếm một phần!
Nếu như bọn họ thắng, thu được thuế kim cùng với Thánh Vực ma hạch của Áo La đế quốc, đồng thời có thể tiến vào tầng thứ hai của Kiền Thiên Giới trước; nếu thua, ma hạch toàn bộ thuộc về Áo La, ai sẽ tiến vào trước phải xem bản lĩnh của người đó ra sao!
Nhìn thật sâu Tân Ba một cái, lại hướng Lãnh Tinh Dực đứng phía sau hắn, Tần Chính có chút hiểu ra. Tân Ba tràn đầy tự tin tràn đầy tự tin như vậy là do có con bài chưa lật Lãnh Tinh Dực! Người này là đệ tử của Bàng Phiên Vân, trong hội chiến thật sự có thể phát huy tác dụng rất lớn, nhất cử chiến thắng cũng chưa biết chừng.
Tâm tư hơi đổi, nội tâm Tần Chính nổi lên một tia khổ ý, hắn phát hiện nếu muốn giải tỏa áp lực do Lãnh Tinh Dực mang đến, tựa hồ một bên của mình chỉ có thể dựa vào Lăng Phong! Không ngờ cuối cùng người quyết định mấu chốt thắng bại lại là địch nhân lớn nhất, trong lòng hắn không khỏi hỗn loan.
- Thế nào? Tần Thái Tử sẽ không ngay cả chút can đảm ấy cũng không có chứ?
Trong trường hợp như vậy vốn là không có chút cơ hội để lùi bước, khóe mắt Tần Chính vừa nhếch lên, ngón tay chỉ lên không trung:
- Ta chấp nhận đánh cuộc!
- Sảng khoái!
Tân Ba búng ngón tay, đồng dạng bắn ra một viên huyết châu, hai khỏa va chạm vào nhau vang lên âm thanh bạo nổ!
Đây là "Huyết thệ" thần thánh nhất lưu truyền từ thời viễn cổ trên Thần Vẫn đại lục. Tuy hôm nay dĩ nhiên không còn bao nhiêu lực ước thúc, nhưng trong trường hợp quan trong sử dụng lại có ý nghĩa tượng trưng nhất định, ai vi phạm cũng đều khiến người khác khinh bỉ.
Đám người Lăng Phong cước bộ hơi ngừng lại.
Lăng Phong nhịn không được lộ ra một tia kinh ngạc, phần thủ bút này của Tần Chính không thể nói là không lớn, số ma hạch vừa rồi Tân Ba lấy ra có giá trị ra sao, ai nấy đều rõ ràng, cho dù một phần trong đó cũng vượt xa số lương mà công quốc Tinh Lam phải tích lũy nhiều năm. Hắn đồng ý một phen, liền bỏ ra phân nửa, Lăng Phong cũng không khỏi tán thán khí phách này của hắn.
- Hắc, Tần Thái Tử
Tròng mắt Đồ Long vừa chuyển, lớn tiếng hỏi:
- Nếu không có tiêu chuẩn trước, đến lúc đó Thái Tử điện hạ lại tùy ý chỉ định, chúng ta không phải uổng phí khí lực sao?
Tần Chính lộ ra một tia buồn bực, cuối cùng mạnh mẽ kiềm chế xuống, đáp:
- Tự nhiên Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Như thế cũng tốt!
Câu trả lời đúng ý như vậy, Đồ Long cũng không tiếp tục mượn cớ để tìm phiền toái nữa, hắn chớp mắt với Lăng Phong:
- Lăng lão đại, sau khi tiến nhập Kiền Thiên Giới ngươi cần phải nỗ lực hơn a, ma hạch này không thể bỏ đi như thế!
Trong lòng Lăng Phong hiện lên một tia ấm áp, biết câu hỏi vừa rồi của Đồ Long hoàn toàn là vì mình, cho dù lượng ma hạch đó có giá trị lớn như thế nào, lấy tiềm lực của tứ đại vương quốc bọn họ hiển lộ ra, cũng sẽ không dụ hoặc. Dưới sự cảm động, hắn hơi gật đầu một cái.
Tần Chính vẫn âm thầm để ý một màn này nhịn không được thở một hơi thật dài, không thể không thừa nhận, từ lúc thần đài chiến đấu nhìn thấy chiến lực kinh khủng của Huyết Sát Vệ, hắn đã mơ hồ đoán được
Bất quá, bản thân sẽ dễ dàng chịu thua như thế sao?
Hai ngày trôi qua, mỗi khi cái khe trên không trung hơi có dị động thì lập tức sẽ dẫn tới một mảnh phản ứng khẩn trương, nhưng điều vô cùng không như ý muồn là trừ chuyện bắc viên hôm trước, không còn bất kỳ con ma thú nào khác xuất hiện.
Liên tục mong chờ, rồi thất vọng, trong lòng mọi người đều có chút nóng nảy.
- Kỳ quái, lần này Kiền Thiên Giới phong ấn buông lỏng, sao lại khác thường như vậy?
Vân Tường cau mày nói.
- Hắc, Vân hổ đầu, lần này hội chiến kết thúc, cũng vừa đúng lúc ước hẹn vạn năm xảy ra Đại Động Loạn!
Đồ Long lộ vẻ kinh hãi nói:
- Nghe nói trong đó rất nhiều cường giả cấp Thần nhưng vẫn ngã xuống, nên có chút khác thường cũng là chuyện bình thường!
- A, chuyện này ta thật sự cũng không hiểu rõ lắm.
Đồ Long vẻ mặt có chút áy náy, hàm hồ nói:
- Chẳng qua căn cứ theo lời nói của trưởng bối trong gia tộc thì trong Kiền Thiên Giới hẳn là có cất giấu rất nhiều xương cốt của cường giả đã ngã xuống trong hai lần Đại Động Loạn trước! Tuy không rõ tu vi của họ đến tột cùng là gì, nhưng tuyệt không đơn giản chỉ là Thánh Vực!
Có lẽ có điều lo lắng, nên trong lời nói của Đồ Long có chút không thật, Lăng Phong cũng không ép hỏi, hắn quay đầu nhìn lên không trung. Đồng thời, cũng không ít người có hành động giống như hắn, cùng dõi mắt nhìn lên cái khe. Cho dù biết rõ có mười sáu nhân vật chính, cuối cùng cơ hội bọn họ đoạt được mệnh bài là rất thấp, nhưng ai cũng không chịu buông bỏ nỗ lực!
Đột nhiên, Lăng Phong giật mình!
Cái khe đã bành trướng ra một cách vi diệu mà mắt thường khó có thể quan sát, rồi chợt yên lặng trở lại. Nếu không nhìn chăm chú, Lăng Phong cũng gần như không thể phát hiện được biến hóa rất nhỏ này, biến hóa xảy chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, rồi lại trở lại như cũ.
Lăng Phong thở một ngụm trọc khí thật dài, các loại động tĩnh tương tự trong hai ngày này cũng không hề ít. Hắn cũng dần dần tạo thành thói quen, xem ra lại là công dã tràng. Ngay lúc hắn đang chuẩn bị dời ánh mắt đi, thì quái âm từ giữa không trung truyền ra, cái khe phảng phất như biến thành một cái giếng. Bên trong có vô số nham thạch nóng chảy bốc hơi lên.
Âm thành càng ngày càng lớn, dần dần tựa như thiên quân vạn mã, vang vọng cả bốn phía sơn lĩnh!
Lần này triệt để đánh thức mọi người.
- Đến!
Vô số đạo thân ảnh đột nhiên lao lên, ánh mắt chăm chú hướng lên giữa không trung.
Ba, biên giới của khe nhanh chóng mở rộng ra gấp mấy lần, trước kia bất quá chỉ như một con mắt giữa bầu trời, hiện tại như một vết thương do bị người ta cầm đại phủ chém ra!
- Không đùa chứ?
Nhìn một màn điên cuồng này, mọi người nhất tề trợn mắt nhìn, dựa theo kinh nghiệm trước kia, thì mỗi khi trong cái khe xuất hiện một con ma thú sẽ kèm theo một khối lệnh bài, nhưng vừa rồi mấy nghìn đoàn quang thải (dải ánh sáng) kia đều là ma thú! Lẽ nào nói trong cơ thể chúng đều có mệnh bài sao?
Có người sau vài giây ngắn ngủi giật mình, liền nhanh chóng hành động, bay tới xuất thủ, trường kiếm vẽ ra một vòng tròn ngăn một con điểu ma thú lại, kiếm khí ào ạt chém nát bấy nó. Nhưng không đợi hắn hài lòng cười to, đã lập tức phát hiện ngoại trừ huyết nhục lẫn lộn ra, thì không còn bất kỳ vật gì khác!
Nhất thời, một sự nghi hoặc nổi lên trong lòng mọi người? Nhìn cái khe đã yên ổn trở lại, trong lòng ai nấy đều là ngỡ ngàng. Thanh âm dừng lại, chắc hắn người này đã hiểu đạo lý mang ngọc mắc tội, nên vội vã ngậm miệng lại. Chính là đúng lúc đó, một bàn tay từ sau lưng trực tiếp xuyên thủng bụng hắn, nắm lấy lệnh bài mang theo mùi máu tanh dày đặc.
Biến hóa mặc dù nhanh, nhưng ở đây có ai không phải là người tu luyện đại thành? Lúc này đều nhìn nữ tử mặc áo bào xám vừa mới ám sát kia giận dữ hét lên:
- Lưu lại mệnh bài.
Trên mặt nữ tử mặc áo bào xám hiện lên một tia tàn khốc, hừ nhẹ một tiếng, hai tay nhanh chóng kết thành một đạo nguyên lực ấn, án xuống thủy đàm bên cạnh! Thủy đàm u tĩnh nhất thời truyền ra tiếng rít gào, một ít bọt nước nổi lên trên, sau đó ngưng tụ thành một con thủy lang cuồng nhiên lao ra!
Thủy lang nộ nuốt, khiến mấy người trước hết không kịp đề phòng nhất thời bị răng nanh của nó cắn trúng. Trong tiếng "A a" kêu thảm liên thanh, thân thể bọn họ bị thủy lang xé thành hai đoạn!
Kinh biến chợt phát sinh, khiến những người phía sau hoảng loạn mà ngừng lại, kinh nghi bất định nhìn về phía nữ tử áo bào xám. Tướng mạo nàng bình thường không có gì đặc biệt, duy nhất là con mắt màu hồng tựa như mã não, lóe ra mị lực yêu dị. Vừa thấy không ai dám tiếp tục đi tới, nàng cũng không quá vội, lại hừ nhẹ một tiếng, một đoàn thủy quang bao bọc quanh thân thể rồi vọt thẳng vào sơn lĩnh sâu thẳm.
Lúc này có người đoán được dụng ý của nữ tử nọ, đoạt được lệnh bài rồi, tất nhiên là phải tìm chỗ ẩn nấp, bằng không sẽ gặp phiền phức không ngừng. Nếu nàng không hiển lộ thực lực kinh người, có thể sẽ có người không biết sống chết truy đuổi. Nhưng hiện tại đơn giản là không có ai nghĩ như vậy.
Thân thể Cư Lý nhoáng lên, đang đi lao về phía trước, bả vai lại bị một bàn tay đè xuống, hắn quay đầu lại thì là Lãnh Tinh Dực ánh mắt ngưng trọng nói:
- Cư Lý, đừng đuổi nữa! Nữ tử điên kia không dễ trêu chọc đâu.
- Ngươi nhận ra nàng sao?
Cư Lý cau mày nói, trong giọng nói mơ hồ lộ ra vài tia cổ quái.
- Ừm, nữ tử điên này là người thừa kế của Bức Tông, nhưng lại buông bỏ bức linh cường đại không tu luyện, để chuyên chú tu luyện thủy hệ nguyên lực, nàng quả thực là người cố chấp tới mức điên cuồng! Càng đáng sợ chính là, nàng tu luyện thủy hệ nguyên lực cực mạnh!
Lãnh Tinh Dực đột nhiên trợn mắt lên, kinh hỉ nhìn Cư Lý, nói:
- Yếm, ngươi đang ghen phải không? Ta thật hạnh phúc.
- Không được gọi ta là Yếm! Ngu ngốc!
Cư Lý nặng nề đánh một quyền lên người hắn, vẻ mặt cuồng tiếu, lạnh lùng xoay người đi, ánh mắt quét ra tứ phía. Một lát, nàng vô ý thức nói:
- Về sau ít cùng loại nữ nhân này tiếp xúc!
Lãnh Tinh Dực đang ai oán vuốt vuốn khuôn mặt tuấn tú, nghe vậy ngẩn ra, rồi lại mừng rỡ, tiếp tục chiêu bài hàm hâu, tươi cười lẩm bẩm nói:
- Ta có thể thề với sư tôn, đời này chỉ yêu Yếm ngươi!
Lãnh Tinh Dực làm bộ dáng hai mắt si ngốc, trong đầu y lại nhớ tới lần đầu nhìn thấy Cư Lý, bộ dáng đó thật khiến người ta phải phun máu mũi.
Cách đó không xa Chiêm Mỗ Tư cũng đang lẳng lặng đứng nhìn một màn này, nhíu mày nghĩ:
- Thương Ngưng nhi? Sao nàng lại tới đây? Cô nàng điên này, tính tình vẫn cổ quái như thế, dĩ nhiên một mình lại dám đến tham chiến!
Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu Mê Hồ bên cạnh:
- Nha đầu, muội nói xem, nàng lần này đến đây có phải liên quan tới Lăng Phong hay không?
- A, a?
Tiểu Mê Hồ như đang lạc vào cõi thần tiên, giật mình ngầng đàu, khó hiểu nhìn Chiêm Mỗ Tư:
- Ca, huynh nói gì cơ?
- Ta nói...muội tiếp tục bận rộn đi.
- Ta hiểu rồi.
Vân Tường ngưng trọng nói.
Cùng lúc đó những người tâm trí tương đối mãn tiệp cũng ào ào lộ vẻ tức giận, bọn họ cũng hiểu phương thức xuất hiện mệnh bài lần này.
Ma thú bay ra lần này đồng dạng cũng có mệnh bài trong cơ thể, nhưng không phải toàn bộ. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước mà nói, hơn một nghìn ma thú nhưng cùng lắm chỉ có khoảng hai mươi tấm mệnh bài, trong đó còn phải khấu trừ đi hai khối bị hai người Ngưng nhi với Minh Lăng đoạt được!
Từ trong một nghìn ma thú tìm ra số mệnh bài còn lại, xác suất cực thấp không cần phải nói. Nhưng nếu đơn thuần chỉ như vậy cũng không tính là khó, có điều trong nháy mắt những ma thú kia đã ẩn nấp, muốn tìm ra chúng không hề đơn giản. Hơn nữa trong sơn lĩnh cũng có không ít ma thú tồn tại, cộng thêm một nghìn con còn lại trộn lẫn vào, không thể nghi ngờ độ khó đã tăng lên cực lớn.
Duy nhất đáng mứng là những ma thú này tựa hồ không rời khỏi sơn lĩnh, nên phạm vi tìm kiếm cũng có giới hạn nhất định. Lăng Phong cùng những người khác đối diện đều là cười khổ một tiếng, trừ việc tìm khắp núi ra thì không còn biện pháp nào khác nữa.
Lúc này đã có vài người kịp phản ứng tiến vào sơn lĩnh, bọn họ không buông tha bất kỳ cơ hội nào, hễ nhìn thấy ma thú lập tức xuất thủ đánh chết!
Nhất thời, tinh phong không ngừng huyết vũ tung tóe.
- Lăng lão đại, chúng ta cũng nên hành động đi thôi.
Đồ Long nói.
Lăng Phong khẽ gật đầu, nhìn về phía Huyết Sát Vệ đằng sau, kiên quyết nói:
- Phàm là những chỗ khả nghi, hết thảy không buông tha!
- Vâng, huấn luyện viên!
Tìm, giết, cướp đoạt!
Đây là bốn từ để miêu tả những ngày kế tiếp đó. Mỗi khi tìm thấy một ma thú, liền có mấy người lao vào săn giết. Nếu không phát hiện được một khối mệnh bài nào thì thôi, nếu là có liền lại là một hồi đánh nhau sống chết thảm liệt, một khối mệnh bài thường tác động tới sinh mệnh của cả trăm người.
Ngắn ngủ ba ngày trôi qua, ít nhất có một phần ba cao thủ đã bỏ mạng! Gần một nghìn cường giả vượt quá lục tinh cứ đơn giản mà chết đi như thế. Sự thật tàn khốc áp tới lòng người nặng trĩu.
Đưa mắt nhìn lại, khắp nơi đều là thi thể la liệt, đám người kết bè kéo đảng đến đây ngược lại còn hoàn hảo. Sau khi có người chết còn có người chôn xuống, đáng thương nhất là những kẻ độc hành ngay cả chỗ chôn thân cũng không có.
Vô luận sinh tiền phong quang ra sao, khi chết trong tranh đấu, ai nấy đều trở về lòng đất yên tĩnh.
Theo sát lục không ngừng diễn ra, dần dàn có người tỉnh táo lại, thực lực đề thăng nhưng cuối cùng vẫn cần phải giữ được mạng sống là hơn. Nguyên bản mặc dù biết Thương Khung Hội Chiến tỉ lệ tử vong cực cao, nhưng lại có không ít người trong lòng có tâm lý cầu may, hiên tại cảnh tượng máu chảy thành sông xảy ra trước mặt, mới khiến bọn họ không khỏi có lòng muốn lùi bước.
Bắt đầu có người nghĩ tới muốn rời khỏi, nhưng lúc này lại có một chuyện nguy hiểm phát sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.