Chương trước
Chương sau
Phỉ Tạ Ti nghe thấy vậy, khuôn mặt bất chợt trở nên trắng nhợt đến phát sợ. Từ sau khi phát sinh một màn rung động trước mặt Lăng Phong đêm đó, nàng liền rơi vào trong cảm giác bất an và thấp thỏm trước nay chưa từng có.
Bởi vì nàng không biết ngoại trừ một thân mỹ mạo được giữ gìn trong sạch cùng với huyết mạch thượng cổ Thanh Lân Hỏa trong lời đồn đại ra, nàng còn có thứ gì có thể khiến người khác động tậm.
Vậy mà khi nàng đưa hai còn bài chưa lật này ra ánh sáng, cũng chỉ có thể dẫn tới sự cự tuyệt không một chút động dung của Lăng Phong!
Tất cả những xảo quyệt lừa dối mà nàng phải trải qua từ sau khi hứng chịu nỗi khổ của đại họa diệt tộc tới nay đã khiến cho Phỉ Tạ Ti không dám đặt kỳ vọng quá cao đối với nhân tâm, nàng tuyệt đối không ngây thơ đến mức cho rằng Lăng Phong sẽ vì đồng tình với mình mà lựa chọn đối kháng cùng với Tư Nội Khắc tộc cường thế!
Nhất là vào lúc này, Văn Lai Tư tung ra một điều kiện có sức mê hoặc mà kẻ khác khó có thể cự tuyệt, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của Thú Thần để tuyên thệ, với lời tuyên thệ này, sẽ không có một thú nhân nào dám vi phạm. Có được lời hứa hẹn của hắn, cũng bằng vào Lăng Phong có được một Thú Thần thị tộc làm chỗ dựa! Quả thực đúng như lời của Văn Lai Tư, ngày sau bất kể là kẻ nào nếu như muốn làm điều gây bất lợi với hắn nhất định sẽ phải cân nhắc thật kỹ một phen mới được.
Lựa chọn mình, đối kháng với Tư Nội Khắc tộc.
Vất bỏ mình, nhận được sự ủng hộ đáng giá ngàn vàng của một trong bát đại Thú Thần thị tộc!
Trong hai lựa chọn đó, bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần hỏi cũng biết!
Phỉ Tạ Ti bàng hoàng nhìn về phía nhóm người Hoàng Phủ Vân đứng bên cạnh, đối mặt với ánh mắt cầu cứu của nàng, mấy người Hoàng Phủ Vân biểu tình đều bối rối lảng tránh, ngay cả Kiều Kiều vẫn luôn trước sau như một cũng không ngoại lệ. Trong ngày thường tuy rằng cười nói không chút cố kỵ, hơn nữa Kiều Kiều còn luôn miệng xưng hô "đầu gỗ", thế nhưng khi chân chính phải đối mặt với đại sự, quyết định của Lăng Phong lập tức sẽ trở thành ý chí duy nhất của toàn thể đội ngũ!
Không ai dám cãi lời!
Huống chi điều kiện này quả thực khiến bọn họ không thể nào cự tuyệt được, bởi vì nó liên quan đến an nguy của Lăng Phong!
Mặc dù không một ai trực tiếp đề cập tới, thế nhưng Lăng Phong một lần nữa khiêu chiến với tôn nghiêm của Tần Chính, từ trong nội tâm của nhóm người Lô Sâm cũng cảm thấy vô cùng bất an. Là một người kế thừa đế quốc khổng lồ, hiện tại Tần Chính có thể vì hạn chế của dư luận nên tạm thời chưa thể nào đối phó được với Lăng Phong, thế nhưng sau này, những thủ đoạn hắn có thể làm được tuyệt đối không hề ít, lấy lực lượng của Tinh Lam công quốc nếu muốn bảo vệ Lăng Phong thì độ khó không cần nghĩ cũng biết!
May là có sự xuất hiện của Đồ Long cùng với Vân Tường đã khiến cho bọn họ nhìn thấy được một tia sáng hy vọng, bất quá như vậy vẫn không thể khiến cho bọn họ hoàn toàn yên tâm. Vì bảo vệ Lăng Phong, đừng nói là phải hi sinh một Phỉ Tạ Ti quen biết không sâu, cho dù cần bọn họ từ bỏ sinh mệnh, cũng sẽ không một ai có nửa phần do dự!
Nhìn thấy những điều này ẩn chứa trong ánh mắt của mọi người, Phỉ Tạ Ti đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng mạnh mẽ hít vào một hơi thật sâu, âm thầm xiết chặt thanh chủy thủ được giấu ở trong tay áo, sau đó ngẩng cao đầu: Thân là Thanh Lân tộc, chỉ có kiêu ngạo mà chết, chứ tuyệt đối không khuất nhục mà sống!
Nàng hướng về phía nhóm người Hoàng Phủ Vân cúi người thật sâu :
- Đa tạ mọi người mấy ngày vừa qua đã chiếu cố, Phỉ Tạ Ti không thể báo đáp, chỉ mong rằng mọi người dưới sự che chở của kẻ vô sỉ kia có thể cả đời không bị khi dễ!
Mặc dù hiểu rõ không có bất kỳ một lý do gì để trách cứ nhóm người Hoàng Phủ Vân, thế nhưng bây giờ trong lòng Phỉ Tạ Ti vẫn đang tràn ngập cừu hận mãnh liệt cùng với phẫn uất, nhịn không được mà nặng nề đam cho bọn họ một câu!
Bị nàng châm chọc thẳng mặt, mọi người cũng nhịn không được cảm thấy gương mặt nóng rần lên, có phần không dám đối diện với ánh mắt của nàng.
Trông thấy Phỉ Tạ Ti đang chủ động hướng về phía mình đi tới, Văn Lai Tư lộ ra một vẻ tươi cười xán lạn mỹ mãn. Hắn giơ cánh tay phải lên khẽ úp về phía ngực, ngón cái, ngón giữa, ngón áp út, ba ngón kẽ gập lại, đang định cất lời tuyên thệ...
Lăng Phong nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ai cho ngươi đi qua đó?
Cước bộ của Phỉ Tạ Ti đột ngột khựng lại, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin được. Lập tức, bên tai lại truyền đến âm thanh bĩnh tĩnh của Lăng Phong nhưng khi vào đến tai nàng thì lại phảng phất như sấm sét nổ vang: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ta có nói là mình sẽ đồng ý sao?
Ba ngón tay gập lại đang chuẩn bị giơ lên trời của Văn Lai Tư bỗng dưng khựng lại giữa không trung, vẻ tươi cười đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, từng tia kinh ngạc không ngừng hiện lên trên mặt hắn, cuối cùng càng lúc càng kịch liệt, giống như cuồng lãng ba đào tràn ngập khuôn mặt! Vẻ phong độ thân sĩ ưu nhã trấn tĩnh kia cũng không còn sót lại chút nào, nếu có cũng chỉ là một cỗ lệ khí vô cùng vô tận! Ánh mắt của hắn híp lại thật hẹp, từ trong đó lóe lên hàn quang, ngữ khí lạnh lẽo hỏi:
- Lăng tiên sinh, ngươi có ý gì?
Đối mặt với ngữ khí thay đổi bất chợt như vậy của Văn Lai Tư, Lăng Phong chẳng qua cũng chỉ cười thản nhiên. Ngay sát na sau đó, khí thế trên người hắn đột nhiên biến đổi!
Nguyên bản khí thế ôn nhu như ngọc trong nháy mắt đã biến thành dung nham nóng rực sôi trào, khí phách to lớn mãnh liệt xông thẳng lên tận trời!
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng ẩn chứa trong sự nhẹ nhàng không gì sánh được đó lại phảng phất như có một cỗ lực lượng có thể chấn động lục hợp, rung chuyển bát hoang:
- Rất lâu trước đây, khi ta vẫn còn đang trong khoảng thời gian phải bới rác tìm thức ăn, bởi vì tuổi nhỏ, thường thường đào bới cả ngày cũng không tìm được nửa mẩu bánh mì, thậm chí có lúc vô cùng vất vả tìm được bánh mì rồi, cũng lập tức bị kẻ khác cướp mất. Mỗi khi như vậy, bao giờ cũng có một người đem đồ ăn của nàng cho ta, vì để ta được ăn no, chính bản thân nàng lại phải chịu đựng sự dằn vặt của cơn đói. Khi đó, trong ánh mắt của nàng đều mang theo một vài điều mà ta không thể hiểu rõ, nàng đã từng nói cuối cùng nhất định sẽ có một ngày, một ngày mà chúng ta có thể ăn bánh mì một cách tự do tự tại, không cần phải lo lắng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cũng không còn phải lo lắng bị người xua đuổi, bị người khi dễ!
- Lúc đó ta cũng không thể hiểu rõ được ý của nàng, trong một thời gian rất dài, ta vẫn luôn luôn không rõ. Thẳng cho đến một ngày, có người hỏi rằng giấc mộng của ta là gì, ta mới chợt phát hiện ra...
Trong biểu tình của Lăng Phong nhiều thêm vài phần ý vị thâm sâu, ánh mắt phảng phất như có thể xuyên thấu thương khung, trực tiếp đâm thủng hư không vô tận, đánh tan cả tinh vân ngập trời:
- Ta muốn sống, dưới bầu trời xanh này, sống một cách tự do tự tại!
- Khi ta đứng trước cửa của phú hào đại hộ, sẽ không vì hình dáng đói rách quê mùa mà bị người chửi mắng!
- Khi ta đối mặt với quyền thế ngập tời, sẽ không vì uy áp mà không thể giữ vững suy nghĩ trong lòng.
- Khi người thân bằng hữu của ta bị khi dễ, sẽ không phải chỉ có thể run rẩy vô lực, bi phẫn một cách vô vị!
- Ta muốn những người ta yêu thương, những người ta quan tâm ở trên phiến đại địa này có thể sống một cách tự do!
Khí tức trên người Lăng Phong tản mát ra thăm thẳm như vực sâu, vẻ tươi cười cuồng ngạo tràn đầy trên mặt, hai mắt nhìn thẳng vào Văn Lai Tư nói từng chữ một:
- Mệnh của ta sẽ được nắm giữ bằng chính tay ta, ngươi là cái thá gì, mà cũng dám cuồng ngôn bảo hộ an toàn cho ta?
Thần tình Văn Lai Tư kinh biến, từng lời từng lời của Lăng Phong như những nhát dao chém vào lòng hắn, câu nói "ngươi là cái thá gì?" càng giống như búa tạ nện thẳng lên mặt hắn, mang theo sự cao ngạo không để bất kỳ quyền uy nào vào mắt, đánh tan hết thảy sự tự cao của hắn.
Cái gì mà Thú Thần thị tộc. Cái gì mà hậu thuẫn hữu nghị, vào giờ khắc này, hết thảy đều bị giẫm nát thành bụi phấn!
Dù cho ngay cả Khải Ân cũng đều là lần đầu tiên nghe được Lăng Phong tự thuật lại những gì hắn từng trải qua, giờ khắc này, bọn họ mới hiểu được trong lòng Lăng Phong dĩ nhiên lại ẩn giấu nhiều thống khổ đến vậy!
Đến giờ bọn họ mới hiểu, khi đối mặt với việc Duy Khắc Đa bị khi nhục bức tử, nội tâm của Lăng Phong đến tột cùng đã đau khổ đến mức nào!
Hoàng Phủ Vân gắt gao lấy hai tay che miệng, từng giọt từng giọt nước mắt như châu ngọc thi nhau lăn xuống! Kiều Kiều thì luôn miệng lẩm bẩm:
- Đầu gỗ, đầu gỗ...
- Lăng tiên sinh đã hạ quyết tâm muốn làm vậy với Tư Nội Khắc tộc ta?
Thần tình Văn Lai Tư vô cùng âm trầm, khi nghe thấy Lăng Phong nói ra những lời này, hắn liền minh bạch hôm nay tất nhiên đã không thể nào đạt thành được giao dịch. Trước đó hắn chưa bao giờ ngờ rằng, tâm của một người dĩ nhiên lại có thể cuồng đại đến như thế!
Tự do, một trái tim truy cầu tự do một cách cực đoạn lại có thể dung nạp được cả thiên địa, lấp kín được cả lục hợp bát hoang!
Giờ khắc này, hắn hiểu rõ bản thân nhất định phải giết Lăng Phong, bằng không lấy thiên phú tuyệt cao mà Lăng Phong thể hiện ra, để thêm một thời gian nữa, tâm linh cuồng ngạo như vậy còn ai có thể khống chế được?
Sát ý lẫm liệt, trước trán Văn Lai Tư ngân quang chợt hiện, một con cự mãng lân giáp thân thể đen như mực, lớn cỡ một cái thùng nước hiện lên ở sau lưng hắn, đầu của mãng xà hư huyền ở trên đỉnh đầu hắn, đôi con ngươi đỏ rực bắn ra từng điểm từng điểm quang mang bất định sáng đến gai mắt, hắn chợt hét lên một tiếng:
- Đại Vương Xà!
Ba từ vừa hét lên, xung quanh thân thể Văn Lai Tư quang mang màu bạc đại thịnh, từng luồng niệm thức lưu động dập dềnh như những gợn sóng nước chảy vào trong cơ thể của linh xà ở đằng sau lưng. Bên tai chợt ập đến một âm thanh nổ vang tựa như sấm sét, thân thể của xà linh cự mãng đột nhiên bành trướng lớn hơn mười lần, thô to tầm bảy tám trượng lớn đến kinh người, riêng phần khúc đuôi cũng đã vượt quá bốn trượng!
Hoàng mang nồng đậm từng tầng từng tầng bay ra đầy rẫy khắp nơi, triệt để tràn ngập hư không một phương. Mơ hồ có thể cảm thấy không gian bỗng nhiên trở nên nặng nề trì trệ không gì sánh được, phảng phất như hoàn toàn biến thành một loại vật chất được đúc ra từ hoàng kim, một cỗ lực lượng cuồn cuộn xông tới như muốn đè ép cho tâm phế người ta nổ tung!
Cao cấp tinh chương!
Dị biến của xà linh rõ ràng là hiệu quả của "biến thân" chỉ khi luyện hóa cao cấp tinh chương mới có thể xuất hiện, cái đầu của xà linh sau khi dị biến đã nhô cao gần như đã chạm tới tận mây, phảng phất giống như một con thần long. Khí thế khổng lồ cuồn cuộn tầng tầng nặng nề ép xuống, phô thiên cái địa, khiến cho người khác cảm thấy kinh khủng, dường như không có chỗ nào để trốn tránh!
Cùng lúc đó, Sát Tình đao trong tay nam tử họ Băng truyền ra những tiếng kêu vang liên tiếp, từ phía sau hắn cũng hiện lên một thanh trường đao tựa như băng tinh, thân đao không ngừng phun ra băng khí tựa như sương mù, mỗi một tia băng khí đều ngưng tụ lại thành tơ, không gian như biến thành một khối thủy tinh thể khổng lồ, hơn nữa ở bên trong còn hiện ra từng dòng lực lượng cuồng bạo đến kinh người.
Đao linh!
Thứ mà hắn thức tỉnh được dĩ nhiên lại chính là một Khí Linh hiếm thấy!
Biến hóa còn chưa xong, đao linh một khi vừa xuất hiện, quang mang của Sát Tình đao trong tay nam tử họ Băng nhất thời tăng vọt lên mấy lần. Diễm quang tràn ngập, đao mang chấn động không gian, uy thế một đao xông thẳng lên cao đủ để phá tan tầng mây trên bầu trời.
- Kết trận!
Lô Sâm quát lên một tiếng mạnh mẽ, Huyết Sát Vệ ào ào thi triển các động tác, thổ thủy hỏa phong bốn hệ nguyên lực tuôn ra, chân lực gào thét, quang mang đủ màu tràn ngập khắp nơi. Một con giao long hoàng mang nộ khiếu xông ra, bốn chiếc trảo uy nghiêm lẫm liệt loang loáng, trong miệng ngậm một viên cầu có quang mang hai màu đen đỏ!
Tình thế lại một lần nữa hết sức căng thẳng!
Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến một tiếng kinh hô của nữ tử:
- Tiêu đại ca!
Vừa nghe thấy thanh âm này, thần tình của nam tử họ Băng đột nhiên biến đổi, tựa như gặp phải việc gì đó vô cùng kinh hãi, đao quang ngập trời cũng bất chợt thu lại bao bọc lấy thân thể hắn, rồi sau đó chỉ hơi nhoáng lên một cái, nhất thời cả người đã biến mất ở đằng xa.
Thấy thế, Văn Lai Tư hơi ngây ra một chút, thần sắc lộ ra vài phần ảo não, vẻ mặt đằng đằng sát khí vừa rồi của hắn trong nháy mắt cũng biến mất sạch sẽ, nghiêng người về phía Lăng Phong hơi chắp tay rồi nói:
- Lăng tiên sinh, chỉ cần ngươi thay đổi chủ ý, lời hứa hôm nay của ta vẫn còn hữu hiệu!
Một cái khe không khí màu đen giống như khi hắn tới xuất hiện, thân thể hai người Văn Lai Tư hơi lóe lên tiến vào trong đó, lập tức tiêu thất không thấy đâu nữa.
Lăng Phong khoát tay ngăn mọi người lại, nói:
- Không cần đuổi theo!
Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu ở phương xa, từ tình cảnh vừa rồi lực lượng hai người Văn Lai Tư bộc phát ra mà xem, một khi bọn họ liên thủ lại, khả năng thủ thắng của mình tính ra vô cùng nhỏ bé! Nhất là nam tử họ Băng kia, tuy rằng khi mới bắt đầu giao thủ hắn hoàn toàn bị mình áp chế, thế nhưng một khi hắn bộc phát ra lực lượng tiềm tàng, thực lực đột nhiên tăng lên cực kỳ kinh người. Huyết Sát Vệ nếu như đơn độc đuổi theo, khả năng gặp phải bất trắc vô cùng lớn.
Đang nghĩ ngợi, Lăng Phong đột nhiên sửng sốt:
- Tiêu đại ca? Băng Tiêu?
Thanh âm đột ngột xuất hiện kia vang lên không lâu sau, một làn quang mang màu xanh chợt hiện lên, xoay tròn rồi dừng lại cách Lăng Phong không xa. Sau khi quang mang tan hết, hình dáng nữ tử bên trong lộ ra, khuôn mặt như khắc từ ngọc, giữa mi tâm có điểm một hồng ấn nhàn nhạt, nét mặt vương vài tia sầu lo không tiêu tán!
- Tiêu cô nương!
Người tới không thể ngờ lại chính là Tiêu Vũ!
Hình dáng của nàng bây giờ so với khi xưa còn ở Băng Phong thành có khác biệt vô cùng lớn, có lẽ đã không còn phải một thân một mình gánh vác quá nhiều trách nhiệm, hoặc có lẽ đã đạt được lực lượng mạnh mẽ đủ để bảo vệ những tín niệm của mình, một tầng phòng hộ lạnh lùng vẫn luôn đọng ở trên mặt nàng giờ đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, thay vào đó là nhiều thêm vài phần uy nghiêm nội tại. Mặt khác, biến hóa lớn nhất của nàng chính là mái tóc trên đầu, tóc của nàng lúc này dĩ nhiên biến thành một màu xanh ngọc bích thuần túy, mái tóc khe khẽ tung bay, tạo thành từng luồng từng luồng bóng đen cổ quái phiêu đãng ở trong đó.
- Lăng tiên sinh, đã lâu không gặp!
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn một cái về phương xa, sau khi khẽ thở dài một tiếng, hướng về phía Lăng Phong lên tiếng chào hỏi
Nhận ra hai người là người quen cũ, Huyết Sát Vệ lúc này mới buông lỏng cảnh giác.
- Người vừa rồi có phải chính là Băng Tiêu?
Đối với cái tên đã từng được các đệ tử Băng gia truyền miệng khắp nơi, Lăng Phong tự nhiên vô cùng quen thuộc. Trước khi hắn còn chưa bày ra thực lực kinh người, Băng Tiêu trong cảm nhận của vô số đệ tử huấn luyện doanh, thậm chí là cung phụng đệ tử chính là thần tượng không hơn không kém!
Nếu như không phải hắn biến mất một cách thần bí mà nói, sẽ không một ai hoài nghi Băng gia dưới sự dẫn dắt của hắn nhất định sẽ bước lên một nấc thang hoàn toàn mới! Lẽ nào nam tử họ Băng vừa rồi chính là Băng Tiêu biến mất đã lâu?
- Ừm!
Tiêu Vũ biết rằng trong lòng Lăng Phong còn có rất nhiều nghi vấn, vì thế liền quay lại phân phó với một người vừa xuất hiện ở phía sau:
- Tắc Nhĩ thúc thúc, trước tiên thúc dẫn dắt đội ngũ nghỉ ngơi tại đây, ta sẽ ở chỗ này cùng Lăng tiên sinh tâm sự chuyện cũ!
Một gã Hồ tộc ở phía sau vừa chạy tới cũng chính là người quen cũ đã từng xuất hiện ở Băng Phong thành, phụng mệnh mang Tiêu Vũ trở về ... Tắc Nhĩ.
Sau khi xuất hiện, hắn nhịn không được quan sát đi quan sát lại Lăng Phong nhiều lần, trong lòng âm thầm sợ hãi than thở không ngớt: Trước đây tuy đã từng nghĩ rằng người thanh niên trẻ tuổi này khi trưởng thành sẽ trở thành một cường giả, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng thanh danh của hắn lại có thể vang dội như ngày hôm nay!
Một năm, vẻn vẹn chỉ có một năm, người thanh niên năm xưa ngay cả chống đỡ ba chiêu của cường giả bát tinh cũng phải dốc hết toàn bộ sức lực, hôm nay lại có thể làm rung động đường đường một Thái Tử của đế quốc, khiến cho đối phương không còn chút thể diện, đây là loại tốc độ tiến bộ đáng sợ đến thế nào?
Bên tai truyền đến mệnh lệnh của Tiêu Vũ, Tắc Nhĩ mới bỗng nhiên tỉnh lại, tự hào liếc nhìn nàng một cái: Tiêu Vũ tiểu thư cũng đâu có kém ai!
Ngay sau đó, hắn cúi đầu cung kính đáp:
- Vâng!
Trong lòng Lăng Phong có hàng nghìn hàng vạn nghi hoặc, liền dứt khoát nghiêng người vươn tay ra mời:
- Tiêu tiểu thư, không bằng chúng ta đi tới phía sau tâm sự những chuyện đã trải qua từ khi chia tay?
- Đa tạ Lăng tiên sinh, ta cũng đang có ý này!
Lăng Phong xoay người, bỗng dưng thấy Phỉ Tạ Ti đang vô cùng khó xử đứng tại chỗ, thần tình lo lắng bất an, vì vậy ngón tay hắn liền búng ra, một chiếc hộp bay về phía nàng, nói:
- Thứ này, cho cô!
Phỉ Tạ Ti sửng sốt, sau khi mở chiếc hộp ra, nhất thời quang thải rực rỡ từ bên trong bắn ra nhìn mà lóa mắt, thần tình của nàng lập tức kinh biến, khiếp sợ khôn kể!
Thánh Vực ma hạch!
Không thể nào nghi ngờ, đây chính là một viên Thánh Vực ma hạch hỏa hệ!
Hoàng Phủ Vân tiến về phía trước đứng bên cạnh nàng cười ấm áp, ngay sau đó Kiều Kiều cũng tiến lên, thì thà thì thầm không biết là nói với nàng những gì. Vẻ mặt sợ hãi của Phỉ Tạ Ti rốt cục cũng tan biến, nàng tỏ ra lúng túng, một lúc sau cũng chưa nói lên được lời nào, cuối cùng trên nét mặt của nàng liền toát lên một tia kiên định!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.