Tô Đồng không nói lời nào, đợi tôi khóc đến mệt lả người mới lên tiếng: “Hy Hy, nếu như cậu còn muốn khóc, thôi thì khóc hết nước mắt một lần trước mặt tớ luôn đi, cậu đã quyết định như vậy rồi, sau này dù có chịu oan ức, có muốn khóc thì cũng phải nín nhịn đấy.”
“Ít nhất cũng đừng khóc trước mặt tớ, mặc dù tớ thông cảm cho cậu, nhưng tớ sẽ coi thường cậu đấy, dù gì cũng là tự cậu lựa chọn con đường này, có khóc lóc thêm đi chăng nữa, cũng chỉ khiến người khác thấy cậu ra vẻ mà thôi.”
“Đừng để Lâm Gia biết, nếu không dù các người đến được bước cuối rồi, làm xong hết mọi thứ, vẫn không có được bất cứ thứ gì đâu.”
Nói xong, cô ấy thở dài, đứng dậy ôm lấy tôi.
“Tớ sợ anh ấy sẽ biết, lòng tự trọng của anh ấy cao như thế, tớ sợ anh ấy sẽ không chịu nổi...” Tôi nghẹn ngào nói.
Tô Đồng vỗ lưng tôi, khuyên giải an ủi tôi: “Anh ấy sẽ không biết đâu, tớ sẽ giúp cậu, giúp cậu giấu anh ấy, cậu yên tâm đi.”
Tôi gật đầu, tựa đầu trên vai cô ấy, tâm trạng dần ổn định lại.
Tô Đồng lau nước mắt cho tôi, cười nói với tôi: “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này cũng đừng khóc nữa, chỉ cần cậu nghĩ rằng, sau này Lâm Gia sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, thì sẽ không cảm thấy đau buồn nữa phải không nào? Hơn nữa, cái xã hội bây giờ là xã hội chỉ chê người nghèo khó chứ có chê kẻ làm gái đâu, chỉ cần cậu thành công, chẳng ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngoai-hon-nhan/957903/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.